Chương 14.
Lúc Hứa Hạ Châu dùng bình xịt ức chế, biểu tình trên mặt rất dữ tợn, như muốn trả lại sự tức giận mà y nhận trước đó cho Lâm Lâm. Cứ theo đà này, người không biết còn cho rằng y đang phun axit.
Bình xịt ức chế rất dễ sử dụng, có tác dụng trong vòng hai phút sau khi xịt, nồng độ pheromone trong phòng giảm mạnh.
Mí mắt người trên giường khẽ động, sắc mặt hiển nhiên dịu đi rất nhiều.
Hứa Hạ Châu vốn muốn đưa tay cảm nhận nhiệt độ trên trán Lâm Lâm, nhưng nửa chừng lại do dự, sau đó thu tay về.
Cảm thấy mọi chuyện cơ bản đã được giải quyết, Hứa Hạ Châu thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn ra đắp cho Lâm Lâm, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ, vội vàng tìm phòng tắm rồi nhốt mình trong đó.
Hứa Hạ Châu vừa vào phòng tắm thì Lâm Lâm liền tỉnh, nghe thấy tiếng khóa \’cạch cạch\’, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng mở cửa đi ra từ bên trong.
Tiếng đế dép lê cọ vào sàn nhà rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên mép giường.
Lâm Lâm nhắm chặt mắt không muốn mở, nhưng không nhận ra mí mắt mình đang run lên vì căng thẳng.
Nói sao nhỉ, cảm thấy lúc này không cần phải tỉnh táo, chỉ muốn ngủ một giấc cho qua chuyện.
Cứ yên lặng như vậy chờ thời gian trôi qua từng phút một, xung quanh im lìm như chẳng có ai tồn tại.
Lâm Lâm có hơi khó hiểu, mặc dù pheromone của Hứa Hạ Châu không còn nồng như trước, nhưng nó cũng không hoàn toàn biến mất, vẫn còn vương vấn gần đó. Nhưng bây giờ ngay cả âm thanh anh cũng không nghe được, không biết người này đi đâu rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, anh cũng không nghĩ ra, liền lặng lẽ mở một mắt dò xét tình huống kẻ địch.
Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng trong phòng ngủ lại có một cửa sổ rất lớn, hơn nữa còn không có rèm che, liền lộ ánh trăng vô cùng sáng ngời.
Hứa Hạ Châu duy trì tư thế ngồi xổm khá đẹp trai, nhìn kỹ chiếc gối của Lâm Lâm. Số khác lại khá thắc mắc, lúc đầu mình xịt vẫn ổn mà sao giờ mắt cứ đảo qua đảo lại thế nhỉ.
Đang tập trung nhìn, Lâm Lâm bất ngờ mở một mắt ra, khiến Hứa Hạ Châu giật nảy mình.
Về phần Lâm Lâm, may mà anh nằm nghiêng, bằng không đã có một con cá chép lộn mình nhảy ra ngoài rồi.
Hứa Hạ Châu chọc anh cười: \”Cậu tỉnh thì tỉnh đi, lén lút sợ gì à?\”
Lâm Lâm: \”…\”
Sợ anh đó.
Đương nhiên là anh không dám nói ra rồi. Không chỉ có thế, Lâm Lâm còn vươn tay kéo chăn lên, lăn thành một đống, chỉ để lộ hai mắt.
Hứa Hạ Châu còn định nói \’cậu lớn chừng này rồi còn không biết xấu hổ giả vờ đáng yêu cơ à\’, nhưng lời vừa đến môi, y liền nghẹn lại. Y cần thời gian để điều chỉnh lại vị trí của Lâm Lâm trong lòng mình.
\”Nghỉ ngơi cho tốt đi.\”
Y liếc nhìn Lâm Lâm đang co ro trên giường, quay người bước ra ngoài, chỉ để lại năm chữ cứng ngắc này.