Edit : ờm , dù đã nhìn lướt qua… nhưng tui không nghĩ là bản thân sẽ không ghi sai chính tả đâu , ( tại mới gắn móng mới á 👀) nhờ mấy bạn tìm phụ tui các lỗi chính tả nha
____
Bên này mâu thuẫn quả thực đã được hóa giải, nhưng trong lòng những người xung quanh lại khắc sâu một cái tên —— học viện Sử Lai Khắc.
Nhưng những chuyện này đối với đám tiểu quái vật thì chẳng có gì quan trọng. Quan trọng là bọn họ đã nhận được sự tôn trọng và lời xin lỗi từ đối phương. Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi này, không có gì quan trọng hơn là giữ thể diện.
Áo Tư Tạp ngẩng đầu liếc nhìn bàn bên cạnh, lặng lẽ xúc một muỗng cơm bỏ vào miệng, “Sao cậu ấy lại sang bàn bên đó rồi?”
Tiểu Vũ cắn đầu đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ngân, người đã bắt đầu cùng vị đại thúc kia xưng huynh gọi đệ, hoàn toàn gạt các học viện khác sang một bên. Nàng cảm thấy thật khó hiểu, “Chắc là định thâm nhập vào nội bộ địch chăng……”
“Không cần để ý đến nó.” Đường Tam thở dài, “do thằng em của mình, khả năng giao tiếp của nó có hơi vượt trội … đại khái là vậy.”
“Đây đâu phải chỉ là hơi vượt trội thôi đâu……” Đới Mộc Bạch nhịn không được mà lên tiếng.
Mã Hồng Tuấn thì lại nghiêm túc cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên kia.
So với phản ứng của đám tiểu quái vật, trên lầu, nhóm Phất Lan Đức cũng đang ngồi chung bàn, vừa ăn cơm vừa quan sát tình hình bên dưới.
Triệu Vô Cực cười ha ha, “Tên tiểu tử này thú vị thật, vừa mới đánh người ta xong liền xoay qua nâng bối phận lên, ha ha ha ha!”
Đại Sư nghe xong Phất Lan Đức kể lại cũng cảm thấy đau đầu không thôi, “Ta cũng không biết có nên dẫn nó ra ngoài hay không nữa……”
“Không sao đâu, bọn trẻ mà, năng động một chút là chuyện tốt.” Phất Lan Đức vuốt vuốt bộ râu dê của mình, cười đầy gian trá, “Nếu tiểu tử này có thể kéo thêm mấy học viên của Thất Bảo Lưu Ly Tông về học viện thì đúng là tuyệt vời. Thất Bảo Lưu Ly Tông chính là nhà giàu mà.”
“Có chút tiền đồ đi, cậu là Hồn Thánh đấy.” Đại Sư lắc đầu.
“Hồn Thánh thì sao? Hồn Thánh thì không cần ăn uống, tiêu tiền chắc?” Phất Lan Đức trừng mắt, “cậu biết mình đã phải tốn bao nhiêu công sức cho cái học viện này không? Hầu như bao nhiêu tiền mình kiếm được đều đổ hết vào đây. Từ khi cậu đến, chi tiêu còn tăng gấp đôi. Thế mà cậu còn chê mình đóng góp chưa đủ nữa!”
“Xì, mình không tin một Hồn Thánh như cậu lại không kiếm ra tiền.”
“Đừng nói đến mình, cậu tính sao hả?”
“mình làm sao cơ?” Đại Sư sửng sốt.
“Hồn Hoàn đó, cậu chẳng phải đã đạt cấp 30 rồi sao?” Phất Lan Đức có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Tin cậu đột phá cũng là chính cậu nói cho mình biết đấy.”
“à, mình quên mất.” Đại Sư bình thản nói, “Không sao cả, cứ tùy tiện tìm một con Hồn Thú ngàn năm là được, quan trọng là bọn nhỏ.”


