Edit : đúng là đừng bao giờ ôm tâm lí may mắn , nhất là khi điều đó ảnh hưởng đến người khác 🙄 tui là nạn nhân
Tui rảnh r , lại lên chương đây , bộ này đã full từ lâu rồi , nên các bạn cứ yên tâm , không lo nó drop nhé ~👄 nếu các muốn tên bản QT thì cmt nhé , mình ghi cho
___
Kỳ nghỉ còn lại trôi qua một cách yên bình. Điều duy nhất khiến Đường Ngân bất mãn chính là nếu mỗi ngày không tu luyện đủ thời gian nhất định, cậu sẽ không được chạm vào lông xù xù.
Khi phát hiện ra đây là do Đường Tam bày trò, Đường Ngân lặng lẽ đưa ra một quyết định trong lòng —— cậu phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày đánh bại Hồ Thanh!
Như vậy, cậu có thể muốn RUA* (*xoa lông, vuốt ve) lúc nào cũng được, không cần chịu sự áp chế nữa!
Đường Tam đối với chuyện này chỉ nhún vai —— dù sao thằng nhõi này cũng cả ngày lười biếng không có tiền đồ, nếu như đây có thể thúc ép nó tu luyện, vậy cứ để nó vui vẻ đi.
Vì để kịp trở về trước khi kỳ nghỉ hai tháng kết thúc, Đường Ngân đã tạm biệt Đường Tam và mọi người trước một tuần, lên đường quay về Sử Lai Khắc.
Sau khi trở lại học viện và báo danh với Phất Lan Đức, Đường Ngân lại tiếp tục cuộc sống sinh hoạt có phần kỳ lạ nhưng vô cùng quy củ của mình.
Buổi sáng thức dậy tu luyện Tử Cực Ma Đồng, sau đó nghiên cứu và thử nghiệm những thao tác đặc biệt của mình, đồng thời truyền dạy cho Áo Tư Tạp một số kỹ thuật quái dị.
Tiếp theo, cậu sẽ dẫn Áo Tư Tạp đi thực hành, hoặc là trêu chọc Đới Mộc Bạch đến phát điên, hoặc giúp Tiểu Mập Mạp dùng phương pháp \”vật lý\” để giải quyết vấn đề tà hỏa trong cơ thể.
Nói ngắn gọn, Đường Ngân sống rất vui vẻ, còn tâm trạng của những người khác… liên quan gì đến cậu chứ?
Nhưng khi năm học kết thúc, lúc hai anh em về nhà thăm người thân, cả hai đều sững sờ.
Căn nhà gỗ cũ kỹ trống không, không một bóng người. Trên bàn còn phủ đầy bụi.
“Chuyện gì đây…?” Đường Ngân nhìn quanh, cảm giác có gì đó không ổn.
Đường Tam cau mày quan sát khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một lá thư phủ bụi nhưng được đặt ngay ngắn trên bàn.
Bọn nhỏ:
Khi các con đọc được lá thư này, ta đã đi rồi. Không cần tìm ta, các con sẽ không tìm thấy đâu.
Các con tuy còn nhỏ, nhưng đã có năng lực tự lập. Chim ưng con chỉ có thể bay cao khi tự mình sải cánh…
Ta hy vọng các con trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng không mong các con trở nên mạnh mẽ.
Con đường của mình, các con hãy tự lựa chọn.
Đừng lo cho ta. Ba các con có lẽ đáng tin cậy hơn những gì các con từng thấy.
Các con ngày một lớn, còn ta cũng cần đi lấy lại một số thứ vốn thuộc về mình.
Một ngày nào đó, cha con ta sẽ gặp lại.
Đừng nhớ mong.
— Đường Hạo.


