Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng – Chương 43 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng - Chương 43

Edit: chà , rảnh rồi thì lên chương !

____

“hồ ly của em đâu?!”

Đường Ngân trợn tròn mắt, hoảng loạn rõ ràng, trông hệt như không thể tin vào những gì đang xảy ra. “A Thanh?!”

So với Đường Ngân đang hoảng hốt tìm khắp nơi, Đường Tam lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc—bởi vì Hồ Thanh không phải một con hồn thú bình thường, mà là một vạn năm hồn thú!

Việc Hồ Thanh không làm hại Đường Ngân không có nghĩa là nó cũng vô hại với những người khác. Nếu ai đó trêu chọc nó… hậu quả sẽ rất khó lường!

Nghĩ vậy, Đường Tam lập tức căng thẳng, nhanh chóng giải phóng Võ Hồn của mình. “Đường Ngân, mau dùng Võ Hồn để cảm nhận xung quanh! Phải nhanh lên!”

Đường Ngân không chần chừ, lập tức phóng thích Võ Hồn, miệng liên tục gọi tên Hồ Thanh.

Khi cả hai bắt đầu tìm kiếm, cách đó không xa, trong một lùm cây rậm rạp, một đôi tai hồ ly khẽ run lên. Hồ Thanh lặng lẽ quan sát bọn họ, ánh mắt mang theo chút bất đắc dĩ.

“Xem ra hai tên này đúng là sốt ruột thật.”

Hắn liếc nhìn hai cái xác trên mặt đất, có vẻ khá ghét bỏ. “Nhưng mà, làm chuyện gì cũng chẳng biết làm cho gọn gàng.”

Hồ Thanh khẽ mở miệng, một ngọn lửa màu xanh biếc lập tức bùng lên, thiêu rụi hoàn toàn thi thể cùng vết máu, nhưng lại không hề làm tổn hại đến cây cối xung quanh.

Sau khi chắc chắn rằng không còn bất kỳ dấu vết nào, nó hừ nhẹ một tiếng, xoay người bước đi, lướt trên không trung một cách nhẹ nhàng, hướng thẳng về phía Đường Ngân.

“A Thanh!”

Vừa nhìn thấy Hồ Thanh, Đường Ngân lập tức lao tới, ôm chầm lấy nó. Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, Đường Ngân liền nhăn mặt trách móc:

“Nếu muốn đi đâu thì ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng chứ! Đột nhiên biến mất như vậy làm ta lo chết đi được!”

Đường Tam thấy đã tìm được Hồ Thanh thì cũng nhẹ nhõm thở phào, nhưng khi nghe Đường Ngân nói, khóe miệng anh không khỏi giật giật:

“Đừng nói với anh là em lo lắng cho con hồ ly này đấy nhé?”

“Đương nhiên là em lo cho những người khác rồi!” Đường Ngân bực bội đáp.

Nghe vậy, Đường Tam cảm thấy yên tâm hơn. May quá, em trai của anh vẫn chưa hoàn toàn đi lệch đường.

Hồ Thanh ngước mắt nhìn Đường Ngân, trong lòng thầm nghĩ: Ơ kìa, nhóc con này đổi tính rồi à?

Nhưng ngay sau đó, Đường Ngân lại nói tiếp:

“Anh không hiểu rồi! Trên đời này có quá nhiều người có mắt như mù, em lo lắng bọn họ sẽ chọc giận A Thanh, làm tâm trạng của A Thanh kém đi. Mà anh cũng biết đấy, tâm trạng động vật mà kém thì độ mượt của bộ lông cũng sẽ kém theo!”

Đường Tam: “……”

Hồ Thanh: “……”

“tón lại thì em vẫn lo lắng cho con hồ ly này chứ gì?!” Đường Tam giơ tay đập một cái lên đầu Đường Ngân, bực bội nói: “ chấp niệm của em với lông xù rốt cuộc lớn đến mức nào vậy hả?!”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.