Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng – chương 40 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng - chương 40

Edit: Thật ra đánh chữ tới đây móng tay cũng có chút ê ẩm,nhưng cố gắng vì các bạn đấy nhé~

Edit : ờm… mị . Quên đăng

____

\” con đột phá?\” Phất Lan Đức nhướng mày, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Đường Ngân. \” con có cần lão sư trong học viện hỗ trợ để lấy Hồn Hoàn thứ hai không?\”

Đường Ngân lắc đầu.

\”Được thôi, ta cho con hai tháng nghỉ. Nếu sau khi trở về mà vẫn chưa có Hồn Hoàn thứ hai, thì chuẩn bị chạy quanh thôn hai mươi vòng đi.\” Phất Lan Đức nói xong liền ngả người tựa vào chiếc ghế bập bênh, vẫy tay ra hiệu cho Đường Ngân. \”Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.\”

Đường Ngân gãi đầu. Hắn không ngờ phần khó nhất trong việc xin nghỉ lại diễn ra dễ dàng như vậy. Vì thế, cậu nhanh chóng chào tạm biệt viện trưởng rồi rời đi.

Sau khi Đường Ngân rời khỏi, Phất Lan Đức mở mắt, thở dài một hơi rồi ngồi thẳng dậy. Bộ dáng lười biếng khi nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm tư.

\”Chưa đến tám tuổi đã đạt cấp Đại Hồn Sư sao… Quả nhiên không hổ là con của người đó. Sử Lai Khắc thật sự sắp xuất hiện một tiểu quái vật rồi. Nhưng mà…\”

Phất Lan Đức đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Đường Ngân đang vui vẻ chạy về ký túc xá, ánh mắt ông trở nên phức tạp, xen lẫn nghi hoặc.

\”Không cần lão sư trong học viện hỗ trợ? Chẳng lẽ Hạo Thiên Đấu La đã sắp xếp sẵn mọi thứ cho đứa nhỏ này? Nói cách khác, Đường Ngân thực ra chịu ảnh hưởng từ Hạo Thiên Đấu La?\”

Nhớ lại sự thay đổi của Đường Ngân cùng những hành động không ngừng nghỉ của cậu, ông cảm thấy, có vẻ như Hạo Thiên Đấu La mấy năm nay thật sự bị kích thích không ít…

[ cái nồi này quá vừa đầu, Tại có huyết thống cha con mà, cho nên Hạo Thiên Đấu La không thể không nhận =))
Cho ai chưa hiểu : viện trưởng nghĩ cái nết ko bình thường của Đường Ngân là tại cha ổng  ]

\”Cái thế đạo này, thật sự quá khó khăn… Đến cả Phong Hào Đấu La cũng không thể chống đỡ nổi sao?\”

Phất Lan Đức thở dài, rồi lại ngả người xuống ghế bập bênh. Trong phòng chỉ còn lại tiếng \”kẽo kẹt, kẽo kẹt\” vang lên theo nhịp đung đưa của chiếc ghế.

Ở phía bên kia, Đường Ngân không có gì nhiều để thu dọn. Cậu chỉ cần cuộn lại chăn đệm, sau đó phủ kín tất cả đồ đạc trong phòng bằng một tấm vải chống bụi. Xong xuôi, cậu ra chợ trong thôn mua ít lương khô, rồi cùng Hồ Thanh rời khỏi học viện.

Sau khi ra ngoài, Đường Ngân đi theo hướng mà Hồ Thanh chỉ dẫn. Trước khi trời tối, bọn họ đến một khu rừng nhỏ và nhanh chóng dựng một cái lều đơn giản dưới ánh hoàng hôn cuối ngày.

Sau khi hoàn thành lều nghỉ, Đường Ngân lấy từ Hồn Đạo Khí ra một chiếc nồi nhỏ, bẻ vụn bánh khô mua từ trong thôn, cho vào nồi nước đang đun trên lửa. Khi nước sôi, hắn thêm ít rau củ và một chút gia vị. Chẳng mấy chốc, một nồi bánh canh thơm phức đã sẵn sàng.

Vừa ăn tối một cách thỏa mãn, Đường Ngân vừa hướng về phía Hồ Thanh, kẻ đã cuộn mình trong lều, mà hỏi thăm về vấn đề Hồn Hoàn thứ hai của mình.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.