Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng – chương 3 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng - chương 3

“ sao vẫn chưa về nữa…” Đường Tam lo lắng đứng ở cửa, mắt nhìn khắp xung quanh. Trời đã tối, nhưng Đường Ngân, người đã hứa sẽ về trước khi trời tối mà giờ vẫn chưa thấy về.

So với người cha không quan tâm đến con cái, thì đứa em trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện và có tốc độ học hỏi vượt trội như Đường Ngân khiến anh càng thêm yêu quý và trân trọng.

Kiếp trước, Đường Tam là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng được trải nghiệm tình thân , mặc dù anh có chút kỳ vọng đối với Đường Hạo, nhưng nếu không có tình thương của cha thì anh vẫn có thể tự mình vượt qua.

Nhưng Đường Ngân thì khác , đứa em trai này thực sự khiến anh cảm thấy ấm lòng, và thật sự giúp anh hiểu được thế nào là tình thân.

Anh không biết cảm giác có anh em là như thế nào, nhưng anh lại không muốn mất đi cảm giác này , vì vậy anh trân trọng đứa em này vô cùng, thậm chí lén lút dạy cho em trai những công pháp của Đường Môn.

Nhưng bây giờ, đứa em trai ngày nào cũng ngoan ngoãn theo sau lưng gọi \”anh ơi\” lại vẫn chưa về.

Liệu có chuyện gì xảy ra không?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu anh, và không thể nào xua tan được.

“Đường Ngân đâu?” Đường Hạo xoa tay đi ra ngoài, “Nó đi đâu chơi rồi?”

“A, ba ba…” Đường Tam hơi lúng túng, “Em ấy đi vào cánh rừng…”

Đường Hạo để khăn lông lên giá cạnh cửa, cau mày bước ra ngoài vài bước.

Đường Tam cảm thấy như có một áp lực nặng nề từ Đường Hạo tỏa ra, khiến cho hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề, như thể không thể thở nổi.

Nhưng rất nhanh, áp lực này biến mất, giống như nó chưa bao giờ tồn tại.

“Không cần phải lo lắng về nó, khi mệt rồi thì tự khắc sẽ về.” Đường Hạo nói rồi quay lại vào phòng.

Đường Tam gãi đầu, không hiểu sao, lúc này anh lại cảm thấy bản không còn động lại chút lo lắng nào

Quả thật, chỉ một lát sau, anh đã thấy bóng dáng quen thuộc, cõng một đống đồ cao gần bằng người, thong thả tiến về phía này.

Đường Tam tức khắc cảm thấy lòng nhẹ nhõm, quay đầu chỉnh lại nồi đang trên lửa, rồi chạy về phía Đường Ngân.

“anh!” Nhìn thấy thân ảnh Đường Tam chạy tới, Đường Ngân kích động hô lên một tiếng, đồng thời cực kỳ thoải mái ném tất cả gánh nặng xuống.

“em là chuột đồng à? Biết rõ là phải đi nhanh mà vẫn thu thập nhiều như vậy.” Đường Tam không quan tâm đến đống đồ trên mặt đất, mà lại giơ tay chọc vào trán Đường Ngân, “Có biết là anh và ba lo lắng cho em thế nào không?”

Đường Ngân bĩu môi, nói Đường Tam lo lắng cho cậu thì cậu tin, còn cái người ba nghiện rượu kia… Thôi, bỏ đi

“Không nói những chuyện đó nữa, anh, anh xem hôm nay em thu hoạch được gì này!”

“Là gì vậy? Chẳng phải là gà rừng, thỏ linh tinh… Lộc sao? Em bắt ở đâu thế ? Em vào núi à?” Đường Tam nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.