Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng – Chương 29 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng - Chương 29

Edit : cảm giác đứng trên thành cầu mặc cho gió vụt qua tai , thiệt là tự do !
Không biết mấy bạn có giống tui không , khi đứng ở một nơi quá cao , tui luôn tưởng tượng viễn cảnh mình rơi xuống , và tự hỏi nó sẽ trông như thế nào =))
___

Trước khi tiến vào Tác Thác Thành, Đường Ngân cố ý tìm một con sông để làm sạch bản thân. Cậu thay bộ quần áo đã lâu không giặt nhưng vẫn chưa thật sự sạch sẽ, chỉnh trang lại trang bị trên tay – những món Hồn Đạo Khí tuy khiêm tốn nhưng không phải ai cũng có thể sở hữu. Trên vai cậu là một con tiểu hồ ly có bộ lông cực kỳ đẹp, nhìn qua chẳng khác nào một cậu ấm nhà giàu lén trốn ra ngoài chơi.

Sau khi trả phí vào thành, Đường Ngân thuận lợi tiến vào Tác Thác Thành, nơi rộng lớn hơn Nặc Đinh không biết bao nhiêu lần.

Cảm thán một chút về sự phồn hoa của thành phố này, Đường Ngân liền chạy đi hỏi thăm vị trí của học viện Sử Lai Khắc. Cậu đã hỏi đến 21 người qua đường mới có được địa chỉ chi tiết của học viện.

“Đại Sư rốt cuộc đã làm cách nào mà lại biết được cái trường hẻo lánh đến mức ngay cả dân địa phương cũng ít ai biết đến vậy trời ?” Đường Ngân bất mãn lẩm bẩm, “Chỗ này chắc chắn có gì đó mờ ám.”

Hồ Thanh chỉ yên lặng ngồi xổm trên vai Đường Ngân, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn ngó xung quanh. Rõ ràng, thế giới loài người đối với nó vô cùng mới mẻ.

Nhận ra điều này, Đường Ngân không khỏi đưa tay xoa nhẹ đầu tiểu hồ ly, cười nói: “Chờ sau khi chúng ta báo danh xong sẽ ra ngoài dạo chơi. Nhân tiện tìm một công việc làm thêm nữa.”

Hồ Thanh né tránh bàn tay của Đường Ngân, nhe răng uy hiếp một cách tượng trưng, rồi chui tọt vào túi bên trong áo của cậu, xem như cam chịu.

Đường Ngân chỉ cười cười, không quá để tâm đến thái độ của nó. Thu tay lại, cậu bắt đầu hướng về cửa phía nam của Tác Thác Thành.

Ra khỏi thành, Đường Ngân men theo con đường lớn đi về hướng nam. Hai bên đường là cánh đồng lúa bạt ngàn, sóng lúa dập dềnh trong gió, cảnh sắc tuy không hoành tráng nhưng lại mang đến một cảm giác bình yên. Tuy nhiên, ngoại trừ những cánh đồng trải dài, cậu phóng tầm mắt ra xa cũng không thấy bất cứ tòa kiến trúc nào giống học viện.

Nhưng theo lời những người qua đường mà cậu đã hỏi, chỉ cần tiếp tục đi theo con đường này, chẳng bao lâu sẽ thấy học viện Sử Lai Khắc.

Đường Ngân cũng đành chấp nhận số phận, dù sao cũng đã đi đến bước này. Cậu chẳng vội vã gì, tiện tay ngắt một nhánh cỏ nhỏ, ngậm vào miệng, chậm rãi bước dọc theo con đường.

Đi một đoạn khá lâu, cuối cùng Đường Ngân mới thấy bóng dáng một ngôi làng nhỏ ở cuối con đường. Nhìn thấy mục tiêu, cậu liền nhổ nhánh cỏ ra, tăng tốc bước nhanh về phía trước.

Đi đến gần, Đường Ngân mới thấy bên ngoài thôn có một vòng hàng rào gỗ được dựng lên, chắc là để ngăn chặn dã thú tấn công. Nhìn tổng thể, nơi này cũng chỉ khá hơn một chút so với Thánh Hồn Thôn – quê nhà của cậu.

Trước cổng thôn, một đám đông đang tụ tập, phần lớn là những thiếu niên đi cùng cha mẹ. Không biết có chuyện gì đang diễn ra.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.