Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng – Chương 23 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng - Chương 23

Edit : hehe , cốt truyện đang qua giai đoạn khá vui , tui khi vui vẻ phiên dịch rất nhanh , hiện tại số chương đã edit đủ để bão chương đó ~

___>_<____

\”Hửm?\” Hồ Thanh nhìn Đường Ngân một cách kỳ quái, nhướn mày nói: \”Đương nhiên rồi, bởi vì cây Xuân Đằng đó là một Hồn Thú ngàn năm mà. Ngươi hỏi gì mà ngớ ngẩn thế?\”

Đường Ngân toàn thân cứng đờ, lắp bắp nói: \”Nhưng… nhưng chẳng phải Hồn Sư khi hấp thu Hồn Hoàn đầu tiên chỉ có thể chọn Hồn Hoàn trăm năm thôi sao?\”

Hồ Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt càng kỳ lạ hơn: \”Ngươi có biết Hồn Thú chủ động dâng Hồn Hoàn cho ngươi gọi là gì không?\”

\”Là gì?\”

\”Gọi là hiến tế.\”

Đường Ngân vẫn chưa hiểu rõ \”hiến tế\” có nghĩa là gì, nhưng bản năng mách bảo hắn rằng đây không phải một từ mang ý tốt.

\”Hiến tế chính là khi Hồn Thú dâng hiến toàn bộ bản thân cho ngươi.\” Hồ Thanh nở nụ cười nửa vời trên gương mặt hồ ly của mình. \”Bằng không, ngươi nghĩ tại sao mình có thể hấp thu Hồn Hoàn ngàn năm? Một nửa tu vi của cây Xuân Đằng đó đã được dùng để cường hóa thân thể ngươi. Nói cách khác, dù ngươi không còn tìm Hồn Hoàn theo cách hiến tế này nữa, thì khi tìm Hồn Hoàn thứ hai theo cách truyền thống , ngươi vẫn có thể tiếp tục hấp thu một cái Hồn Hoàn ngàn năm mà không gặp vấn đề gì .\”

Đường Ngân sững sờ tại chỗ. \”Dâng hiến toàn bộ… sao?\”

Hắn cúi đầu nhìn Lam Ngân Thảo của mình, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua Hồn Hoàn, trong mắt lộ ra vài phần đau xót xen lẫn khó hiểu. \”Cậu thật sự có chút ngốc đấy… Ngốc đến mức mình cũng không nỡ đổi ý trong tương lai.\”

Thế nhưng, ngay khi lời vừa dứt, hắn lại rõ ràng cảm nhận được từ Hồn Hoàn truyền đến một tia cảm xúc… bất mãn.

Đường Ngân: ???

Hồ Thanh cũng cảm nhận được dao động khác thường, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Ngân.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả hai, Hồn Hoàn dường như khẽ run lên.

Đường Ngân lập tức bổ nhào về phía Hồ Thanh, cả người áp sát, ánh mắt hoảng hốt nhìn Hồn Hoàn ngay bên chân mình. \”Gì đây? Ma quái? Oán linh?\”

Trái lại, Hồ Thanh lại cảm thấy vô cùng hứng thú, ánh mắt dán chặt vào vòng sáng tím nhạt kia.

Chỉ thấy Hồn Hoàn ban đầu khẽ rung lên, rồi từ từ lùi về, như đang chần chừ điều gì đó. Một lát sau, một sợi dây đằng nhỏ bé, yếu ớt chậm rãi bò ra, cuối cùng cuộn lại như một con rắn nhỏ, bám trên bề mặt Hồn Hoàn.

Nhưng điều kỳ lạ là, sợi dây đằng này không còn mang màu xanh lục tràn đầy sinh khí như trước, mà lại có sắc tím huyền bí, giống hệt màu sắc của Hồn Hoàn.

\”Này là gì ? Biến, biến dị? Hay là… oan hồn không tan?\” Đường Ngân siết chặt lấy đuôi của Hồ Thanh, cố gắng duỗi thẳng chân, muốn kéo giãn khoảng cách với Hồn Hoàn càng xa càng tốt.

Nhưng rất nhanh, Đường Ngân liền cảm nhận được một chút cảm xúc ai oán truyền đến từ Hồn Hoàn. Đại khái có thể tổng kết thành: [cậu sao lại bội tình bạc nghĩa với mình như vậy?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.