—-
\”Tiểu mập mạp, vẫn còn muốn chắn đường sao?\” Đường Ngân nghiêng đầu, mỉm cười một cách \”hiền lành\”. \”Nếu để anh ta ra tay, ngươi có thể sẽ…\”
Nhìn nụ cười \”hiền lành\” ấy, Vương Thánh bất giác rùng mình một cái. Hắn nhanh chóng tránh sang một bên, nhường đường. Cả hai sau đó bước vào khu vực gần cửa, mỗi người chọn một chiếc giường rồi đặt đồ đạc của mình lên.
\”À… Đường Ngân, vừa nãy ngươi dùng hồn kỹ phải không?\” Vương Thánh thăm dò hỏi.
\”Hồn kỹ?\” Đường Ngân vừa vuốt ve hồ ly vừa hỏi lại, \”Hồn kỹ là cái gì?\”
Vương Thánh gãi đầu, nói: \”Chính là kỹ năng dựa vào Võ Hồn để thi triển. Nhưng mà, Võ Hồn của ngươi thật sự là Lam Ngân Thảo sao?\”
Đường Ngân nâng tay phải lên, ánh sáng màu lam nhạt từ lòng bàn tay nhẹ nhàng tràn ra, dùng hành động để chứng minh với các học viên trong ký túc xá rằng mình không hề nói dối.
Khi nghe đến hai chữ \”hồn kỹ\”, các học viên khác tuy khiếp sợ trước sự lợi hại của Đường Ngân, nhưng vẫn xông tới \”Đó thật sự là hồn kỹ sao? Lợi hại quá , ngay cả Vương Thánh đại ca cũng không phải là đối thủ.\”
Đường Tam đứng một bên, khẽ lắc đầu, \”Đó không phải là hồn kỹ, chỉ là một dạng kỹ xảo chiến đấu thôi. À, mà chúng ta ở đây không có đệm chăn sao?\”
Vương Thánh ngừng lại một chút, tuy chưa từng thấy Đường Tam ra tay, nhưng nghĩ đến việc Đường Ngân nói anh cậu còn lợi hại hơn cậu nhiều…
\”Tiểu… khụ, không, Đường Tam,\” Vương Thánh đổi giọng, \”Thật ra chúng ta đều là học viên vừa học vừa làm, học phí vốn đã được miễn rồi, làm gì có đệm chăn dư chứ ! Mấy thứ này đều do nhà mang theo, hay là hai người cứ dùng của ta trước đi. Chăn và đệm giường mở ra ghép lại dùng tạm cũng được. Chờ dành dụm đủ tiền, rồi mua sau cũng không muộn.\”
Đường Tam xua tay từ chối, nói: \”Không cần đâu, cảm ơn. Chúng ta tự nghĩ cách là được.\”
\”Cái đó…\”
Đường Tam nhìn Vương Thánh với vẻ khó hiểu.
\”Ngươi… thật sự lợi hại hơn Đường Ngân sao?\”
\”Hay ngươi cứ chờ thêm một học viên vừa học vừa làm khác xuất hiện đi, để anh ta ra tay là biết liền.\” Đường Ngân vẫn đang nghĩ xem phải đi đâu kiếm đệm chăn. \”Hoặc là hai người đấu thêm một trận nữa?\”
Vương Thánh lập tức xua tay lia lịa: \”Không được, không được! Vừa nãy ngươi đã nương tay rồi, ta mà chọn đánh nữa thì không ổn cho lắm .\”
\”Chúng ta là bạn cùng lớp, đâu phải kẻ thù.\” Đường Ngân bĩu môi. \”Chỉ là nhãn lực của ngươi có hơi….\”
Trong mắt Vương Thánh lóe lên một tia phức tạp, có chút ngượng ngùng. \”Vừa nãy thật sự xin lỗi. Bất kỳ học viên vừa học vừa làm nào đến đây cũng đều phải đối mặt với chuyện này. Chúng ta vốn dĩ đã bị các học viên khác xem thường nên rất cần đoàn kết. Ta chỉ hy vọng người mới tới là ngươi có thể cùng chúng ta đoàn kết bên nhau. Tất nhiên, bây giờ ngươi đã đánh bại ta, vậy nên ngươi là lão đại…\”