Editor: Qin
Phó Thời lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
Việc có nên nói ra hay không chỉ giằng co trong tâm trí anh một giây ngắn ngủi. Anh hiểu rõ, bản thân không thể chịu nổi bất kỳ rủi ro nào khi nghe chính miệng Tạ Ly nói đến chuyện ly hôn.
Dù lá đơn ly hôn ấy có thật sự là để dành cho anh, bất kể lý do nào khiến cô chưa nói ra, anh cũng sẽ không bao giờ để cho cô có cơ hội đó.
\”Không có gì.\” Anh nhanh chóng trả lời.
Đèn đỏ vừa kịp bật, xe dừng lại, Tạ Ly quay sang nhìn anh một chút. Ánh mắt cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi thêm.
Đèn xanh bật lên, xe lại tiếp tục chạy, không biết sẽ đi về đâu. Cả hai người cứ im lặng như thế suốt quãng đường, cho đến khi Tạ Ly lên tiếng trước: \”Anh có muốn đi Tây Sơn không?\”
Ánh mắt Phó Thời thoáng động.
Tây Sơn là ngọn núi nằm gần ngoại ô thành phố. Đi ô tô mất khoảng hai giờ đồng hồ.
Nơi đó không phải là điểm du lịch nổi tiếng, ít người, phong cảnh cũng rất đẹp. Thỉnh thoảng hai người vẫn đến đó leo núi vào những lúc rảnh rỗi.
Nghĩ lại, lần gần đây nhất họ đi cũng đã từ năm ngoái rồi.
Tim Phó Thời chợt rung lên một chút, anh biết Tạ Ly đã nhận ra tâm trạng của mình không ổn. Cô không hỏi, nhưng vẫn cố gắng làm điều gì đó để anh vui hơn.
Từ lâu rồi, Phó Thời đã biết Tạ Ly là một người dịu dàng và tốt bụng như thế nào.
\”Được thôi.\” Anh nén lại sự rung động trong lòng, khẽ đáp.
–
Cả hai đều thay đồ thể thao, vì núi không cao nên họ cũng không mang theo nhiều đồ đạc. Chỉ có điều, Phó Thời nhất quyết mang theo máy ảnh.
Đã là cuối hè, cái nóng oi ả của thời tiết dần dịu đi khi họ tiến vào rừng núi.
Đi được một lúc, Tạ Ly đã thấy mệt, dựa vào lan can gỗ bên bờ suối nghỉ ngơi, tay phe phẩy quạt: \”Cứ như một năm mà đã già đi, năm ngoái leo lên đâu có mệt thế này.\”
\”Nói nhảm.\” Phó Thời đưa chai nước trong tay cho cô: \”Uống chút nước cho lại sức.\”
Anh thường xuyên rèn luyện nên dù có mang theo chiếc máy ảnh nặng, anh cũng không cảm thấy mệt. Không chỉ không mệt, mà còn có chút vui vẻ. Tâm trạng anh vẫn còn chìm đắm trong niềm vui \”Tạ Ly đã cố ý xin nghỉ để ở bên mình.\”
Cô đã để ý thấy anh không vui và quan tâm đến điều đó.
Cảm giác ấy khiến trái tim Phó Thời hân hoan, rung động.
Anh và Tạ Ly đã quen nhau từ lâu lắm rồi, từ khi còn bé, rồi đến thời thanh xuân, và bây giờ là vợ chồng đã bảy năm.
Dù tình yêu của cô dành cho anh có thể đã phai nhạt theo năm tháng, nhưng mối quan hệ giữa hai người giờ đây đã vượt xa khái niệm tình yêu đơn thuần.
Tạ Ly nhận lấy chai nước từ tay anh.
Phó Thời đứng yên nhìn cô không rời mắt.


