[Đang Edit] Trước Khi Ly Hôn – Cáp Tử Phi Thăng – 💫 Chương 10 💫: Chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đang Edit] Trước Khi Ly Hôn – Cáp Tử Phi Thăng - 💫 Chương 10 💫: Chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi

Editor: Qin

Phó Thời ngồi bên mép giường, cứ nhìn mãi hai câu nói đó.

Trang tin nhắn giữa Tạ Ly và Chung Tu Minh vẫn trống không như lần trước anh thấy, ngoại trừ hai câu mới nhất.

\”Chị định khi nào ly hôn với anh ta?\”

Phó Thời dán chặt mắt vào câu hỏi ấy.

Mọi hi vọng mong manh trong anh lúc này đều đã tiêu tan.

Tạ Ly thực sự muốn ly hôn với anh.

Tại sao?

Chỉ vì cái gã trai trẻ người non dạ kia thôi sao?

Phó Thời không thể tin được. Ngoài trẻ hơn mình ra, cậu ta có gì hơn anh chứ?

Anh quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường, cô ngủ sâu sau một đêm uống say.

Anh nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của cô khi quan tâm anh, nụ cười dịu dàng của cô khi ném đồng xu giúp anh, không sao tin được người như cô lại có ý định ly hôn.

Nhưng trong lòng lại có một tiếng nói đang nhắc nhở anh.

Đúng vậy, Tạ Ly vốn là người như thế, sự quan tâm của cô có lẽ chỉ là sự mềm lòng hay là thói quen. Nếu là cô, điều này hoàn toàn có thể.

Nỗi đau nhói lên từ suy nghĩ ấy khiến anh không chịu nổi, phải cúi xuống gần cô, để đảm bảo rằng cô vẫn đang ở bên mình.

Phó Thời đặt trán mình lên trán cô, mũi hai người cũng sát nhau, rất gần, gần đến nỗi anh có thể cảm nhận từng hơi thở của cô.

Anh như kẻ bị ám, hít thở khẽ khàng, cố hít trọn làn không khí đượm hơi thở của cô vào phổi mình.

Nhưng… vẫn không đủ. Cứ như vậy vẫn chưa đủ.

\”Tạ Ly.\” Anh khẽ gọi, nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, lẩm bẩm như nói với chính mình, \”Em biết rồi đúng không? Em biết mà, đúng không? Anh không thể sống thiếu em, em hiểu mà, nên em không nỡ phải không?\”

\”Vậy đừng bao giờ nói ra điều đó nữa, được không?\”

\”Đừng bao giờ nói đến ly hôn.\”

\”Anh sẽ đối tốt với em, anh chắc chắn sẽ đối tốt với em.\”

Anh lặp đi lặp lại lời hứa.

Nhưng đáp lại anh chỉ có khuôn mặt ngây thơ, an yên của người đang ngủ. Trong giấc mơ, cô không hề hay biết mình đã khiến anh thao thức cả đêm, không tài nào chợp mắt.

Sáng hôm sau, Tạ Ly tỉnh dậy khi nhân viên phục vụ mang bữa sáng đến phòng.

Vừa khép cửa lại, Phó Thời đã nghe tiếng cô ngồi dậy.

Anh bước vào, thấy cô đang ngồi trên giường với vẻ mặt hơi nhăn nhó.

\”Em đau ở đâu sao?\”

Họ ở trong phòng suite, Phó Thời cũng vừa dậy không lâu, vẫn mặc áo choàng lụa.

Nghe anh hỏi, Tạ Ly thu lại nét mặt khi nãy, cười nhẹ với anh: \”Chân hơi đau thôi, thật sự là lâu quá không vận động rồi.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.