Người dịch beta: 一个陌生人。
———
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh hoàn toàn phớt lờ hai vị phụ huynh, tự mình chạy ra phòng khách mở quà.
Trước sofa có trải một tấm thảm, Trịnh Bằng Khinh không khách sáo chút nào, thản nhiên đẩy bàn trà đang đè lên một nửa tấm thảm sang một bên, kéo Lâm Khiển ngồi bệt xuống. Các túi quà, hộp quà, thùng quà rải đầy trước mặt, hắn đầy mong đợi giục: \”Anh mang cho em nhiều quà lắm, mau mở ra đi.\”
Lâm Nhã Chí lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, quay sang hỏi Trần Thi Dật: \”Sao em Trịnh lại biết chuyện anh là bạn trai em rồi?\”
Trần Thi Dật xấu hổ gật đầu, áy náy đáp: \”Trước đây em không dám nói với anh, một là sợ Bằng Khinh không vui, hai là vì thằng bé với Lâm Khiển có hiềm khích, em lo nếu Lâm Khiển biết được thì mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn…\”
Nhưng bà thật không ngờ mọi thứ lại diễn biến theo hướng này, cuối cùng lại là bà không thể nắm bắt được mọi chuyện. Quả nhiên, Lâm Nhã Chí không tán thành nói: \”Em nghĩ quá nhiều rồi. Em Trịnh là một đứa trẻ rất tốt, sao lại giận dỗi vì chuyện này chứ? em nhìn nó với Lâm Khiển đi, quan hệ tốt thế cơ mà.\”
Trần Thi Dật: \”…\” Bà nên mừng vì con trai nhận được đánh giá cao như vậy, nhưng lý trí lại nhắc bà nhớ rằng, con trai bà trước giờ chưa từng dễ tính như thế. Trần Thi Dật lặng lẽ tính toán khoảng thời gian mình không ở bên con, cố gắng nghiên cứu xem một thiếu niên đang tuổi dậy thì thì cần bao lâu để thay đổi tính cách một cách khủng khiếp như vậy.
Bên kia, dưới ánh mắt sáng rực của Trịnh Bằng Khinh, Lâm Khiển nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ mở từng gói quà.
\”Ồ, mô hình xe hơi à?\” Lâm Khiển cầm lên mô hình xe từ một thương hiệu nổi tiếng, khó hiểu nhìn Trịnh Bằng Khinh.
Trịnh Bằng Khinh bình tĩnh nói: \”Trước mắt tặng mô hình trước, chờ em lấy được bằng lái rồi, anh sẽ tặng em một chiếc thật luôn.\”
Lâm Khiển nhướn mày: \”Được thôi, vậy em giữ cái này lại, sau này nhớ tặng đúng mẫu xe này đấy.\”
Trịnh Bằng Khinh nháy mắt: \”Kỹ thuật lái xe cũng phải luyện lên nhé.\”
Lâm Khiển thản nhiên vỗ vai hắn: \”…Anh lo mà cẩn thận đừng lái xe khi mệt đi thì hơn.\”
Lâm Nhã Chí đứng bên cạnh cười tủm tỉm, cảm thán với Trần Thi Dật: \”Bọn trẻ bây giờ cũng chẳng khác gì chúng ta hồi bé nhỉ? Anh nhớ hồi nhỏ mình cũng từng hứa với đám bạn là lớn lên sẽ tặng bọn nó một chiếc máy cày, đúng là cái tuổi đáng nhớ.\”
Trần Thi Dật: \”…\” Bà không biết có nên nói với Lâm Nhã Chí là bà nghi ngờ chuyện Trịnh Bằng Khinh nói tặng xe là thật hay không. Nhưng nghĩ lại, bây giờ bà dường như đã không còn hiểu rõ con trai mình nữa, cũng chẳng biết hắn có còn là cậu thiếu niên hoang phí mà bà từng quen hay không, nên nhất thời không dám lên tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Khiển mở tiếp một gói quà, bên trong là mô hình một căn nhà. Trịnh Bằng Khinh bày ra vẻ mặt \”em hiểu mà\”: \”Kèm theo hiện vật, sau khi trưởng thành cầm mô hình đến nhận.\”