[Dammy/Full] Lời Muốn Nói , Trói Chẳng Đặng – C97 (full) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Dammy/Full] Lời Muốn Nói , Trói Chẳng Đặng - C97 (full)

Chương 97:

Hứa Tắc nhớ là ở huyền quan có một cái bậc nhỏ, cậu lo lắng sẽ bị vấp nên nắm chặt thắt lưng trang phục huấn luyện của Lục Hách Dương. Lục Hách Dương hôn đầu lưỡi của Hứa Tắc một lúc rồi nắm lấy chân cậu bế lên, bước qua cái bậc nhỏ khiến cậu phải phân tâm.

Cả người rơi vào chiếc giường mềm mại, Hứa Tắc ôm lấy cổ Lục Hách Dương rồi thở gấp hôn môi với anh. Ngón tay của Lục Hách Dương vuốt ve đầu vú của Hứa Tắc cách lớp áo len, thắt lưng cậu căng lên, không nhịn nổi muốn phát ra âm thanh nhưng miệng đã bị chặn lại khiến cho cậu không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của Lục Hách Dương.

Lục Hách Dương dừng lại, ngẩng đầu lên rồi chống người lên nằm trên cơ thể Hứa Tắc. Hứa Tắc lo lắng liếm môi dưới, đột nhiên hỏi: \”Anh giận hả?\”

\”Sao lại hỏi vậy?\”

\”Bởi vì em ngủ sofa.\”

\”Sao đột nhiên lại thừa nhận ngủ sofa thế?\”

Lúc này Hứa Tắc mới nhận ra mình đã không đánh mà khai, cậu chấm dứt chủ đề này bằng cách nắm lấy cổ áo của Lục Hách Dương, kéo anh xuống một chút rồi hôn anh một cách rất không thành thạo. Hai tay cậu run rẩy dữ dội, Hứa Tắc mất gần nửa phút vẫn chưa cởi được một cúc áo của Lục Hách Dương, cuối cùng Lục Hách Dương phải nắm lấy tay cậu, dẫn dắt cậu cởi cúc áo huấn luyện của mình.

Hứa Tắc thò tay vào vạt áo của Lục Hách Dương rồi vuốt ve lồng ngực anh. Nơi đầu ngón tay chạm vào nóng lên một mảng, Hứa Tắc nói: \”Em không đeo vòng tay.\”

Giữa hai alpha, vòng tay là món đồ cần thiết hơn cả bao cao su, Hứa Tắc định đứng dậy xuống giường để lấy vòng tay của mình trong vali thì Lục Hách Dương đã đè vai cậu xuống: \”Anh đeo rồi.\”

Lục Hách Dương đang quỳ giữa hai chân Hứa Tắc thì thẳng người dậy, điều chỉnh thông số vòng tay lên cao nhất, sau đó cởi thắt lưng trang phục huấn luyện rồi rút ra.

Anh dùng chiếc thắt lưng gập đôi đánh vào bên hông Hứa Tắc không nặng không nhẹ tạo nên một tiếng \’chát\’. Như để xác nhận trạng thái của Hứa Tắc, Lục Hách Dương gọi cậu: \”Bác sĩ Hứa.\”

Hơi thở của Hứa Tắc trở nên nặng nề, giọng nói khàn đi vì căng thẳng hoặc hưng phấn: \”Ừm.\”

Hơn hai giờ sáng, toàn bộ căn cứ hoàn toàn yên tĩnh ngoại trừ ánh đèn pha thỉnh thoảng chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa. Lục Hách Dương lau mái tóc ướt bước ra khỏi phòng tắm, ga trải giường và chăn đều đã được thay, vị trí dưới chăn bên trái đang phồng lên.

Lục Hách Dương đi vén chăn nhưng Hứa Tắc đã túm chặt lấy chăn, kiên quyết che mặt mình lại.

\”Vẫn còn thấy khó chịu sao?\” Lục Hách Dương quan tâm hỏi.

\”…\” Hứa Tắc khàn giọng hờn dỗi nói: \”Đúng vậy.\”

Mặc dù không đến nỗi cực kỳ hốt hoảng vì không kiềm được tiểu ra trong lúc làm tình, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng Hứa Tắc có thể chấp nhận được dễ dàng.

Vừa nghĩ đến tất cả mọi thứ đều đã bị Lục Hách Dương nhìn thấy, Hứa Tắc đã không muốn nhớ lại. Đến nỗi trong mười giây tiểu ra đó, vì kích thích quá độ mà cậu đã nói bậy nói bạ gì đó, có lẽ là do cơ chế bảo vệ của não nên Hứa Tắc không nhớ được câu nào, cậu chân thành hy vọng cả đời này cũng đừng nhớ lại. Thậm chí nếu Lục Hách Dương cũng có thể quên đi thì càng tốt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.