[Dammy/Full] Lời Muốn Nói , Trói Chẳng Đặng – C46 (full) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Dammy/Full] Lời Muốn Nói , Trói Chẳng Đặng - C46 (full)

Mưa đập vào ô tạo nên một âm thanh vừa lách tách vừa trầm lắng. Một tay Lục Hách Dương cầm ô, tay kia cầm quà, chỉ dùng môi chạm vào Hứa Tắc. Môi của Hứa Tắc đã dầm mưa quá lâu nên có hơi lạnh nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự mềm mại của chúng, quả thật là kiểu rất thích hợp để hôn.
Vào giây phút Hứa Tắc bị cắn mới tập trung lại tinh thần từ cơn hốt hoảng, nhưng có tập trung lại cũng vô dụng. Trong đầu cậu vẫn không thể dựng nên một căn nguyên và quá trình hoàn chỉnh, nhưng bây giờ dường như đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.

Lý do là gì không quan trọng, sẽ có kết quả như thế nào cũng không quan trọng, đây vốn dĩ là quan niệm của Hứa Tắc về việc yêu thích Lục Hách Dương, ngay cả khi ngay giây sau Lục Hách Dương lùi lại ba bước, nói với cậu rằng \’Chỉ là tôi uống nhiều quá thôi\’, Hứa Tắc cũng sẽ không để ý mà chỉ gật đầu nói rằng không sao cả.

Hứa Tắc vụng về và thất thố đáp lại nụ hôn, cậu tưởng chỉ là đáp lại mà thôi nhưng thật ra toàn thân lại cứng đờ không nhúc nhích, hai tay buông thõng hai bên, không biết nên đặt như thế nào, ngón tay có hơi gập lại.

Cậu căng thẳng đến mức hít thở bằng mũi không đủ nên mới mở miệng ra nhưng Lục Hách Dương lại không cho cậu lấy hơi mà còn hôn sâu hơn, đầu lưỡi liếm qua môi dưới, luồn vào trong kẽ răng. Lúc Hứa Tắc chạm vào đầu lưỡi của Lục Hách Dương thì sau lưng đã vô cùng tê dại, như thể có người đã dùng đầu ngón tay nạo khoét toàn bộ xương sống của cậu. Cậu không nhịn được đưa tay ra bấu lấy áo thun của Lục Hách Dương, lưng dựa sát vào thân cây, thậm chí còn muốn cọ vài cái để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trong người.

Khoang miệng thuộc về bên trong cơ thể, hôn môi cũng là một hình thức để tiến vào. Hứa Tắc cảm thấy tiếng thở dốc của mình đã lấn át cả tiếng mưa, cậu nhắm chặt mắt, vừa cẩn thận vừa trúc trắc quấn lấy lưỡi Lục Hách Dương, cùng anh trao đổi nước bọt hòa lẫn với nước mưa và pheromone.

Lục Hách Dương vẫn mở mắt, nhìn những hạt mưa trượt qua mắt Hứa Tắc từ khoảng cách gần, giống như là nước mắt.

Anh ngẩng đầu lên, Hứa Tắc cũng mở mắt ra theo, trên mặt là biểu cảm như đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại nhưng vẫn cố gắng muốn níu lấy giấc mơ đó.

Biểu cảm này trong đêm mưa đen kịt đem đến cho người ta một cảm giác cô độc, dường như có thể nhờ đó mà tưởng tượng ra được cảnh Hứa Tắc thức dậy trong ngôi nhà trống trải kia ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chỉ không biết là Hứa Tắc đã bao giờ mơ một giấc mơ đẹp hay chưa. Lục Hách Dương lau nước mưa trên cằm của Hứa Tắc, cũng có thể là nước bọt, sau đó nói: \”Đi thôi.\”

Hai mắt Hứa Tắc trống rỗng, vô thức liếm khóe miệng, đi theo Lục Hách Dương trở lại vỉa hè. Sau khi đi sánh vai nhau đến bên cạnh xe, Hứa Tắc dừng bước, định đợi Lục Hách Dương lên xe rồi rời đi nhưng Lục Hách Dương lại mở cửa ghế phó lái ra, anh nói: \”Lên xe.\”

\”Tôi về một mình là được.\” Hứa Tắc nhìn cái tay đang cầm ô của Lục Hách Dương, cố gắng sắp xếp câu từ, \”Muộn lắm rồi, cậu về đi.\”

\”Lên xe.\” Lục Hách Dương lặp lại ngắn vọn.

Sau đó Hứa Tắc vẫn lên xe, chiếc xe thay vì lái về phía trước thì lại quay đầu. Hứa Tắc ngồi cứng đờ trên ghế phó lái, quên thắt cả dây an toàn, trông có vẻ choáng váng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.