[Đam] Thiêu Thân – Lãnh Sơn Tựu Mộc – Chương 69: Yêu Lâm Hạc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam] Thiêu Thân – Lãnh Sơn Tựu Mộc - Chương 69: Yêu Lâm Hạc

Thẩm An đi ra từ tàu điện ngầm, ga tàu cách nhà bọn họ khoảng một cây số. Sắc trời dần tối, trí óc cậu cũng loạn hết lên, tay đút túi quần, câu xuyên qua biển người, đến khi nhìn thấy từng ánh xe lấp lánh, những biển quảng cáo sáng loá kéo dài đến tận mặt đất. Phía đối diện có một tốp học sinh đi tới, tụm năm tụm ba, hi ha cười đùa.

Trên những gương mặt trẻ tuổi là nụ cười xán lạn.

Nụ cười như thế in đậm vào đáy mắt Thẩm An.

Kỳ thực chỉ là một nụ cười vui vẻ bình thường, ở tuổi ấy rất dễ gặp.

Nhưng Thẩm An dường như ngẩn cả người, giống như lạc vào hồi ức, ở trong hồi ức thanh xuân ấy, Lâm Hạc chưa từng cười như vậy.

Bề ngoài Lâm Hạc có vẻ kiêu ngạo, còn rất cố chấp, lạnh nhạt vô tình, thành thục đến quá đáng, không đến gần bất cứ ai, cũng không đoái hoài chuyện nhân tri thường tình.

Đầu óc thông minh, lý trí lại thanh tỉnh.

Nhưng Thẩm An càng ở với hắn lâu, càng hiểu rõ hắn càng rõ, sâu trong xương cốt Lâm Hạc là nỗi tự ti cùng nhạy cảm, có những thứ trong tâm hắn mà Thẩm An nhìn không hiểu, đa nghi cũng rất đa cảm.

Hắn sống rất vội vã, kể cả sau khi quen Thẩm An cũng chưa từng thả lỏng.

Đây dường như biến thành trạng thái hằng ngày của hắn, thứ hắn có được hắn phải nắm thật chặt, như thể chỉ cần hắn hơi buông lơi, thứ trong tay hắn sẽ rơi mất.

Nhiều năm như vậy, cho đến nay Thẩm An cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Lâm Hạc.

Thẩm An đột nhiên cảm thấy buồn bã, là do mình chưa đủ tốt sao?

Cho dù lúc trước luôn là Lâm Hạc làm trụ cột, gánh hết trách nhiệm lớn nhỏ, nhưng bây giờ đã khác, hiện tại Thẩm An đã có thể kiếm tiền nuôi hắn, tại sao hắn vẫn như vậy?

Hắn không nên mất cảm giác an toàn, lo được lo mất, hại người lại tự hại mình như vậy.

Như vậy không có đạo lý.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì, thực sự không có đạo lý sao? Chỉ cần xem lại hoàn cảnh trưởng thành của Lâm Hạc, có lẽ sẽ phát hiện ra vấn đề.

Chú hai của Lâm Hạc từng đón hắn về nuôi, từng hứa sẽ coi hắn như người nhà, nhưng sau đó thì sao? Kiên trì được vài năm liền không cần hắn nữa, đuổi hắn ra khỏi nhà.

Là Lâm Hạc không đủ tốt sao? Nhưng rõ ràng sau khi rời khỏi cái nhà đó hắn vẫn dạy kèm cho em trai.

Nhưng kể cả thế thì đã sao?

Mũi Thẩm An chua xót, cậu nhớ tới lời của Cố Tần Nhiên, Lâm Hạc chỉ có cậu thôi, không ai sẽ thương và hiểu Lâm Hạc cả.

Sẽ không có ai hiểu cho Lâm Hạc tại sao không kết bạn như những người bình thường, sao lại sống lãnh lẽo ích kỷ, sao không thể tin tưởng người khác, sao lúc nào cũng làm mặt không vui, giống như một người gỗ không khóc cũng chẳng cười.

Hơn 20 tuổi, lần đầu tiên Thẩm An cảm thấy tim đau như bị kim châm.

Ánh nhìn dần mơ hồ, nhưng lần này không phải vì tủi thân mà khóc nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.