[Đam] Thiêu Thân – Lãnh Sơn Tựu Mộc – Chương 33: Tuyết đầu mùa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam] Thiêu Thân – Lãnh Sơn Tựu Mộc - Chương 33: Tuyết đầu mùa

Sau vài cơn mưa mùa thu, thời tiết dần trở nên lạnh hơn.

Lâm Hạc vào một ngày lặng lẽ thay đổi lịch học, đem lịch cũ tiến hành \”nhìn thấy chỗ trống là chèn\” tăng thêm không ít nhiệm vụ, khiến thời gian nghỉ ngơi của Thẩm An rút ngắn đi rất nhiều.

Thẩm An bất mãn lẩm bẩm mấy lần, Lâm Hạc lại giả vờ như không nghe thấy.

Hộp sữa Lâm Hào mang tới lại lọt vào bụng Thẩm An, thậm chí sau khi Thẩm An uống xong thùng sữa, hắn còn mua một thùng khác, hâm nóng cho Thẩm An uống mỗi sáng.

Thẩm An đã uống đủ rồi, không nguyện ý uống nữa.

Lâm Hạc lúc đầu còn kiên nhẫn nói lớp 12 rồi, cần bổ sung dinh dưỡng. Kết quả nhìn bộ dáng khó chịu của Thẩm An, hắn chỉ lạnh lùng nói uống thì uống, không uống thì không cần ăn sáng nữa.

Thẩm An vậy mà thật sự tức không ăn sáng, nửa ngày không ăn bụng đói đến kêu vang, mới không dám bữa sáng cứng đầu với Lâm Hạc nữa.

Cuối tháng 11 đã đón đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Không báo trước, tuyết đột nhiên rơi xuống.

Các học sinh trong lớp không khỏi nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, khiến giáo viên phải gõ lên bảng nhiều lần.

Buổi tối tự học kết thúc, Lý Tục Ân lấy ra chiếc điện thoại di động đang rung trong túi, nhìn dãy số trên đó rồi sốt ruột bấm vào.

Khi bước ra khỏi cổng trường, nó nhìn thấy bóng dáng gầy gò đang tựa vào bức tường ở cổng trường nhìn xung quanh.

Nó vội vàng nhấc chân tăng tốc chạy tới, kéo người đó vào một góc tối ít người hơn.

\”Không phải tôi đã bảo cậu đừng tìm tôi nữa sao? Cậu không hiểu người ta phải không?\” Lý Tục Ân vẻ mặt tức giận.

là một con vịt nhỏ lần trước nó gặp ở quán bar kia, nhìn có chút giống Thẩm An, tuy bề ngoài có chút giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biết, cũng gầy hơn Thẩm An nhiều, cũng cao hơn, sắc mặt trắng bệch xanh xao, tứ chi gầy guộc, Lý Tục Ân thô bạo hất cậu ta ra, cảm giác nếu tiếp tục dùng lực sẽ bóp nát cậu ta mất.

Hứa Mạt có vẻ có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng bệch không khỏe mạnh cũng đỏ bừng, như đang xấu hổ.

Cậu hạ giọng: \”Nhưng… nhưng, lần trước cậu đưa tiền cho tôi, tôi vẫn chưa cung cấp dịch vụ cho cậu mà…\”

\”Tôi nói không cần cậu phục vụ!\” Lý Tục Ân cau mày, nhìn có vẻ chán ghét.

\”Tôi chưa từng… chưa từng phục vụ người khác… sạch sẽ lắm, không bẩn.\” Giọng nói của Hứa Mặc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng muỗi vo ve, cậu hiểu sự chán ghét trong ánh mắt của Lý Tục Ân, cho rằng mình bẩn thỉu.

Cậu ta ngẩng đầu lên, thấy Lý Tục Ân đang nhìn chằm chằm vào một học sinh vừa bước ra khỏi trường.

Hứa Mặc đảo mắt, cảm thấy choáng váng một lúc.

Lâm Hạc đi bên cạnh Thẩm An, cậu vẫn còn muốn thương lượng xem tối nay vì đón trận tuyết đầu mùa mà có thể bớt hỏi một chút không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.