\”Cậu nói nó có phải có bệnh không.\” Thẩm An theo sau Lâm Hạc vào phòng, miệng lẩm bẩm: \”Nó không phải nửa đêm mắt mờ nhận nhầm tôi thành nữ chứ?\”
\”Trên người nó có mùi rượu.\”
\”Đệt, tiền của nó vẫn ở đây…\”. Thẩm An rút từ trong túi ra cuộn tiền Lý Tục Ân dúi cho cậu.
Lâm Hạc dọc đường nghe cậu mắng chửi Lý Tục Ân, vào nhà quay người lại nhìn thấy tiền trong tay Thẩm An liền cầm lấy: \”Ngày mai trả lại cho nó.\”
Thẩm An tựa hồ không kịp phản ứng, ngón tay cong lên, ngơ ngác hỏi: \”Cậu trả nhá.\”
Lâm Hạc liếc cậu một cái: \”Chẳng lẽ cậu trả?\”
Thẩm An vội vàng xua tay: \”Không, không, không, cậu trả lại đi, tốt nhất là trả lại đi.\” Cậu nghĩ đến bộ dáng Lý Tục Ân vừa rồi bị đánh, trong lòng có chút bất an: \”Nhưng…chắc ngày mai nó không đến trường được.\”
Lâm Hạc đi tới bàn học, bật đèn lên.
Thẩm An còn chưa tiến vào trạng thái, cậu kéo tay áo Lâm Hạc, nói: \”Nó sẽ không… nó sẽ không gây khó dễ cho cậu chứ.\”
\”Đừng nhiều lời nữa, nói đến nhức cả đầu.\” Lâm Hạc cau mày, giơ tay kéo Thẩm An ngồi xuống: \”Mau làm đề, lát nữa tôi sẽ giảng cho cậu.\”
Thẩm An rũ mắt nhìn xuống bài tập của Lâm Hạc, vừa mới viết trên giấy nháp được hai nhát, đột nhiên hỏi Lâm Hạc: \”Cậu nói nó đến cuối cùng có phải biến thái không?\”
Lâm Hạc mí mắt giật giật, đập bàn: \”Thẩm An!\”
\”Ờ ờ ờ, làm đề, làm đề.\” Thẩm An nhanh chóng tỉnh táo lại, dựa vào bàn tính toán.
Đến 11h30 tối, hai người bắt đầu tắm rửa rồi đi nghỉ.
Sau kỳ thi giữa kỳ, kế hoạch học tập của Thẩm An được điều chỉnh, thời gian nghỉ giải lao tăng lên, khiến ban ngày trong lớp cũng không dễ buồn ngủ.
Thẩm An đang rửa mặt trong phòng tắm, Lâm Hạc đang dọn dẹp bàn học, sau đó phát hiện mình thiếu mất một cuốn liền đi hỏi Thẩm An.
Thẩm An mang theo gương mặt ướt nhẹp trả lời hắn: \”Cho Cố Tần Nhiên mượn rồi.\”
\”Cậu cho cậu ta mượn sổ của tôi?\” Lâm Hạc nhìn cậu, vẻ mặt không mấy dễ chịu: \”Ai cho cậu làm thế? Tôi cho phép à?\”
\”Ai ya, cậu có thể đừng keo kiệt như vậy được không? Cuốn sổ đó gần đây không dùng đến, cậu ấy đã cầu xin tôi rất nhiều lần rồi, tôi nói chỉ cho cậu ấy mượn hai ngày thôi.\” Thẩm An không nghĩ điều này có gì không ổn: \”Hơn nữa, cậu ấy là bạn tốt của tôi, chúng mình cũng là bạn, cậu ấy người cũng không tồi…\”
\”Người khác tốt hay không không liên quan gì đến tôi.\” Thẩm An chưa nói xong đã bị Lâm Hạc cắt đứt lời.
Thẩm An nhìn sắc mặt không quá tốt của hắn, thậm chứ còn có chút tức giận: \”Trả cậu! Trả cậu!! Ngày mai tôi kêu cậu ta trả lại cho cậu là được chứ gì, keo chết cậu đi.\”
Cố Tần Nhiên dù sao cũng là bạn của Thẩm An, nhưng cậu không ngờ Lâm Hạc lại không cho chút thể diện như vậy.
Mà Thẩm An vốn dĩ vừa mới mở miệng nói hai câu đã bị Cố Tần Nhiên đấm ngực, than nói sổ còn chưa dùng ấm đã phải mang trả rồi.