Lâm Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi về đến nhà, nhìn túi kem ống, sau khi cân nhắc thì giữ lại một nửa, còn lại một nửa thì nhét vào một túi to xách đi.
Cậu không ngờ là Tưởng Minh không ở nhà, hình như Tưởng Trạch cũng không ở nhà, chỉ có một mình Tưởng Huy thanh nhàn trước sau như một.
Cậu chỉ đành để kem ống vào tủ lạnh nhà họ, lại ngồi trên ghế dài với Tưởng Huy chia kem ống, sau đó tám nhảm.
Tưởng Huy vẫn đứng ở bên Tưởng Trạch, nói gì cũng lo lắng cho hắn: \”Bác cả nhà tớ trước giờ chỉ có một thằng con trai là anh cả, cho nên tớ đoán chắc giờ anh cũng không vui vẻ gì cho cam. Hơn nữa bác cả nhà tớ vẫn rất coi trọng huyết mạch, tớ đoán bác ấy vẫn sẽ cho người kia ở nhà thôi. Aiz, mà như vậy cũng tốt, ở nhà biết đâu lại xảy ra chuyện gì.\”
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ba Tưởng Trạch là kiểu người có tư tưởng phong kiến, phỉ nhổ: \”Con với chả cái, trong nhà có ngôi vị Hoàng đế phải kế thừa chắc? Gia đình thế này rất có vấn đề.\”
Tưởng Huy oa một tiếng, cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc là cư sĩ không hiểu tình hình thị trường.
\”Nhà bác cả tớ có ngôi vị Hoàng đế thật mà.\”
Sở dĩ Tưởng Trạch đến đây hai thằng nhóc họ cũng phải đi theo là bởi vì bác cả họ ở nhà nói một không có hai. Ba họ cũng kiếm cơm theo bác cả, địa vị của anh cả trong lòng họ cũng như là địa vị của bác cả.
Hơn nữa Tưởng Huy cũng hiểu cho dù bác cả mang một đứa con ở ngoài về thì cũng không ảnh hưởng gì đến vị trí của anh cả trong nhà. Bác cả của cậu ta như là người lớn lên trong thời đại phong kiến, ông coi trọng đứa con của vợ chính thức hơn.
Lâm Nhạc Nhạc không cho là đúng, cắn một miếng kem ống đang muốn nói chuyện, lại thấy Tưởng Trạch đứng ở ngay cầu thang tầng hai mặt không cảm xúc nhìn hai người họ, sau đó chạm mắt với cậu lúc xuống nhà.
Không ai đoán được hắn đã đứng ở trên đó bao lâu.
Tưởng Huy cũng nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta quay đầu nhìn thấy thế là hoảng sợ giật bắn người: \”Anh cả, sao anh không ra ngoài với anh hai thế? Vừa nãy em không nói gì hết!\”
Lâm Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Tưởng Huy, với cái diễn xuất này của cậu, cậu còn nói cái gì nữa??
Lâm Nhạc Nhạc vô cùng đau đớn, cảm thấy mình bị đồng đội heo liên lụy. Cậu cũng đứng lên theo Tưởng Huy, mặt bình tĩnh mở tủ lạnh ra, sau đó lấy ra một cái kem ống mới bỏ vào không lâu ở trong ra, vòng về bên cạnh Tưởng Trạch.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, mà vẫn kém cái rét run trong lòng. Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, nịnh nọt: \”Anh ơi, anh ăn đi, em lặn lội lên trấn đi mua cho anh đấy.\”
Tưởng Trạch nhìn kỹ mặt Lâm Nhạc Nhạc. Vừa rồi hắn có nghe thấy lời cậu nói không, cậu không thể đoán được. Hiện tại hắn có cảm xúc gì cậu cũng không đoán ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch vốn cao hơn cậu rất nhiều, lúc này đứng ở trên bậc thang càng có cảm giác áp bách. Hắn vươn tay tới chỗ cậu, dường như chậm rãi dừng ở cổ cậu. Gương mặt bình thường không có cảm xúc gì nhưng Lâm Nhạc Nhạc đang sợ hãi nên hóa thành sát khí rào rạt.