Lâm Nhạc Nhạc ăn đến độ bụng tròn vo, no căng bụng.
Tưởng Huy vẫn ổn, cũng ăn một ít. Tưởng Trạch thì lại không ăn được mấy, chỉ dùng cái cốc duy nhất uống mấy hớp Coca.
Lâm Nhạc Nhạc liếc nhìn cái cốc trước mặt Tưởng Trạch, cảm thấy hắn cũng chẳng uống Coca mấy, chỉ thỉnh thoảng mới nhấp một hớp.
Cậu đã uống hết Coca của mình rồi, nhưng miệng vẫn chưa hết vị cay được. Một chai Coca lại bị Tưởng Huy và cậu uống sạch bách, chỉ còn lại một cái chai trống rỗng.
Tưởng Huy bị Tưởng Trạch sai đi tính tiền, Lâm Nhạc Nhạc thì đảo mắt nhìn cái cốc trước mặt Tưởng Trạch.
Nhiều ngày chơi chung như vậy rồi, Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch ăn chung không dưới mười bữa cơm, cậu cũng đã hiểu được mức độ kén chọn của Tưởng Trạch. Tối hôm nay hắn không mở miệng ra ăn, cậu cảm thấy chắc là hắn không thích kiểu quán nhỏ xíu này, chẳng lạ gì.
Cậu hơi do dự một lát, phát hiện Tưởng Trạch lại nhìn mình, cậu định bắt chuyện: \”Anh ơi, anh không ăn ạ?\”
Trên bàn chỉ còn lại nửa đĩa salad ăn kèm, Tưởng Trạch chưa cả nhìn đã gật đầu.
Lâm Nhạc Nhạc lại hỏi: \”Vậy anh khát không?\”
Tưởng Trạch tựa vào ghế dựa nhướng mày nhìn cậu: \”Không khát.\”
Lâm Nhạc Nhạc thở phào một hơi, lúc này mới nói thẳng vào chủ đề: \”Vậy em uống hết Coca của anh nhé, đỡ lãng phí.\”
Tưởng Trạch không nói gì, chỉ hất cằm với Lâm Nhạc Nhạc, bảo cậu tùy ý.
Bị Tưởng Trạch nhìn cả đêm, Lâm Nhạc Nhạc đã không có cảm giác gì nữa. Cậu ngửa đầu một hơi uống hết Coca của hắn, buông cốc là thấy Tưởng Huy trả tiền xong nhìn mình với sắc mặt phức tạp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
\”Làm gì thế?\” Lâm Nhạc Nhạc rút giấy ra lau miệng, thuận tay thả cái cốc xuống bàn, \”Mặt tớ dính gì à?\”
Tưởng Huy vẫn trưng ra vẻ mặt phức tạp, lắc đầu: \”Không có gì, chúng ta đi thôi.\”
Cậu ta không thể nói thẳng với Lâm Nhạc Nhạc là cậu quá điên cuồng rồi đó được chưa hả? Ở trong nhà họ không có ai được chạm vào đồ anh cậu ta từng chạm vào, càng đừng nói là uống chung cốc.
Mà vấn đề mấu chốt ở chỗ hình như bản thân anh cậu ta không có chút ý kiến gì với chuyện này, cứ thế trơ mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc uống hết?
Trên xe máy điện, Tưởng Huy nhìn gáy Lâm Nhạc Nhạc như nhìn một cao nhân lánh đời.
Hôm nào có thời gian, cậu ta phải hỏi Lâm Nhạc Nhạc bí quyết, về sau cố gắng sống dễ thở hơn không ít.
Lâm Nhạc Nhạc đang xoa bụng mình, ở trong không gian hữu hạn không thể không dán mặt vào vai Tưởng Trạch, cảm thấy thứ mình vừa ăn đang nhộn nhạo lên.
Không đói bụng thì không biết ăn no hạnh phúc xiết bao, hiện tại toàn thân Lâm Nhạc Nhạc thả lỏng, cảm thấy Tưởng Trạch không còn đáng sợ nữa.