[Đam Mỹ|Edit] Ngày Hè Nồng Say – Nam Chiếu Tình Nhân – Chương 18 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ|Edit] Ngày Hè Nồng Say – Nam Chiếu Tình Nhân - Chương 18

BẠN ĐANG ĐỌC

HÃY ĐỌC TRUYỆN TRÊN WATTPAD CHÍNH CHỦ VÌ BẢN BETA CHỈ ĐƯỢC CẬP NHẬT TRÊN WATTPAD
Editor: Nghiên Tịnh Giai
Nguồn raw và QT: khotangdammyfanfic.blogspot.com (Cảm ơn chủ nhà đã làm QT)
Thể loại: song tính, đô thị, vườn trường, học bá x học tra, HE, si…

#1×1
#bl
#danmei
#h-e
#hard
#hoc-duong
#hvan
#hệ
#sinh-tử
#song-khiet
#songtính
#thôtục
#vườntrường
#yaoi
#đam
#đam-mỹ

Lúc Quý Sâm tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường mới khô mát, trên chân dây khóa còng lại một lần nữa, nam nhân cởi hết quần áo của mình, dựa vào đầu giường ngồi bên người cậu, một tay không ngừng vuốt ve tóc Quý Sâm.

Quý Sâm không biết qua bao lâu, đôi mắt sưng không mở ra được, vừa thấy ánh đèn sáng ngời như thế, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Cậu nghĩ đến bà ngoại trong nhà, lòng hoang mang thất thố, châm chước nửa ngày mới mở miệng, \”Mày chừng nào thì mới có thể thả tao?\”

Nam nhân không nhìn cậu, ngừng tay lại, \”Em là của anh, tại sao anh phải thả em.\”

Quý Sâm bị logic biến thái của hắn ta làm cho muốn khóc, cậu vừa vội lại sợ, nghẹn ngào, \”Bà ngoại tao còn đang chờ tao, mày đây là giam cầm bất hợp pháp, mày phải ngồi tù.\”

Không biết chọt trúng chỗ nào của hắn ta, gã từ bi móc di động bị rơi nát tan của Quý Sâm trong túi ra, \”Nói đi, bây giờ em không về nhà được, một tuần sau về.\”

Điện thoại vang lên hai tiếng, giọng của bà ngoại vang lên, \”Quý Sâm, sắp sáu giờ rồi, sao con vẫn chưa về nhà ăn cơm?\”

Nước mắt Quý Sâm rơi xuống từng giọt, cậu nhịn cổ họng chua xót xuống, \”Không về ạ, con muốn ở nhà bạn một tuần.\”

\”Được, cố gắng học tập nhé, bà không làm phiền các con nữa.\”

\”Vâng, con chào bà.\”

Trước đây cậu hay đến nhà bạn chơi thuận tiện ở mấy ngày, bà ngoại đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, huống hồ bà ngoại trực tiếp chấp nhận là ở nhà Lý Trạch Thừa, vậy càng là ngóng còn không được.

Đúng rồi, còn có một người, còn có một người, cậu ấy hiện tại có phải là biết mình không đến rồi không, cậu ấy đi tìm mình chưa? Cậu ấy có thể lo lắng cho mình không?

\”Không còn nữa?\”

Quý Sâm há miệng muốn nói gì đó, suy nghĩ một chút vẫn là ngừng lại. Lý Trạch Thừa biết cậu biến mất nhất định sẽ đi tìm bà ngoại, sau đó hai người phát hiện không đúng, nhất định sẽ báo cảnh sát. Gã biến thái này biến ảo không ngừng, nhìn thấy cậu và nam sinh tiếp xúc là muốn điên, vạn nhất làm hại Lý Trạch Thừa thì cậu nên làm gì đây?

\”Không còn.\”

Nam nhân cười nhạo một tiếng cúp máy, tiện tay ném điện thoại di động vào trong thùng rác, thần sắc nham hiểm cực kỳ.

Quý Sâm hít nước mũi, hỏi, \”Một tuần mày sẽ thả tao, có đúng không?\”

Nam nhân rút giấy ăn giúp cậu lau nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, ôn nhu lại tàn nhẫn, \”Chỉ có lúc anh cho em ra ngoài em mới được ra ngoài, bảo bối của anh nên nghe lời, người bên ngoài rất xấu, bọn họ chỉ muốn giành em với anh, cho nên đừng chạy loạn, ngoan.\”

\”Tại sao mày không buông tha tao?\”

Nam nhân đột nhiên không nói gì, một lúc lâu, mới ôm cậu, giọng nói phập phù nghe không rõ, \”Anh không quay đầu lại được, không quay đầu lại được.\”

Lâm vào đầm lầy tuyệt vọng, Quý Sâm nhắm mắt lại, dư quang quét qua lọ hoa gốm ở cạnh TV đầu giường.

Sắp ba ngày rồi, Quý Sâm không chờ được cảnh sát, cũng không chờ được bất kỳ người nào khác, cậu chờ được sự chăm sóc và làm tình không dứt của hắn ta.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.