Chú chó con hiếu động đến mức hơi quá, chạy khắp nhà. Khi Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh lên lầu, nó cũng muốn đi theo. Mỗi lần leo được hai bậc thang là lại trượt ngã. Bùi Hiểu Vũ mềm lòng, muốn cho chú chó đi cùng lên lầu nhưng Tống Ngạn Minh không đồng ý.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Tống Ngạn Minh đồng ý để nó chạy tự do ở những nơi ngoài phòng ngủ và thư phòng.
Vì đây là chú chó được mang về đột xuất, trong nhà chưa chuẩn bị gì cả. Bùi Hiểu Vũ lục tìm vài bộ quần áo cũ, đặt vào một khung gỗ để làm ổ cho nó. Cậu đặt ổ ngay trước cửa phòng ngủ. Chú chó cũng rất hài lòng, không còn chạy loạn nữa.
Bùi Hiểu Vũ ra kiểm tra mấy lần, thấy chú chó thật sự nằm ngoan ngoãn ngủ mới yên tâm.
\”Thích đến thế sao?\” Tống Ngạn Minh hỏi.
Bùi Hiểu Vũ gật đầu: \”Thích.\”
\”Trước đây chẳng nghe em nói là thích. Nếu nói sớm, tôi đã cho nuôi rồi.\”
Bùi Hiểu Vũ nói: \”Tự nuôi sống bản thân mình là tốt lắm rồi.\”
Cậu luôn nghĩ như vậy. Trong hai mươi năm ngắn ngủi của cuộc đời, Bùi Hiểu Vũ rất hiếm khi khao khát bất kỳ điều gì. Những yêu ghét, giận hờn hay ham muốn đều bị cậu giấu kín dưới lớp vỏ của cuộc sống.
Ngay từ lúc sinh ra, cậu đã như thế.
Ngày trước, nhiều người từng nói Bùi Hiểu Vũ quá khổ, giờ đây lại có người nói cậu thật may mắn.
Bùi Hiểu Vũ không biết làm sao để xác định những đánh giá của họ dựa trên điều gì. Khi cậu phải chịu đói chịu rét, cậu nghĩ ít nhất mình vẫn còn sống. Khi cậu thích Tống Ngạn Minh, cậu chỉ cần nghĩ rằng được nhìn thấy hắn là đủ.
Cậu bé có phần ngốc nghếch như Bùi Hiểu Vũ lại có quy tắc sinh tồn riêng của mình.
\”Hiểu Vũ, em chưa bao giờ kể với tôi chuyện trước đây.\” Tống Ngạn Minh đưa tay vòng qua lưng cậu, kéo cậu vào lòng.
Bùi Hiểu Vũ không hề phản đối việc kể lại những chuyện đó. Cậu ngước mắt nhìn Tống Ngạn Minh: \”Ngài muốn biết điều gì, tiên sinh?\”
Tống Ngạn Minh biết một số điều nhưng cũng còn rất nhiều điều hắn chưa biết.
Khi không thấy Tống Ngạn Minh trả lời, Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng hỏi: \”Ngài muốn hiểu về quá khứ của em phải không, tiên sinh?\”
Tống Ngạn Minh cười nhạt: \”Có phải đã rất khó khăn không?\”
Bùi Hiểu Vũ đáp: \”Em không biết nói thế nào. Có lẽ là khó khăn. Nhưng lúc nhỏ có bà ngoại, lớn lên có anh Bùi Tam. Dù không đủ ăn đủ mặc nhưng họ luôn rất tốt với em. Sau này vào nhà họ Tống, trong nhà không thiếu ăn uống, chỉ là thường bị bắt nạt. Nhưng từ khi ngài trở về, em được ở bên ngài, mọi thứ đều trở nên tốt hơn.\”
\”Thật sự tốt hơn sao?\” Tống Ngạn Minh nhớ lại những năm qua, những lần cận kề cái chết đã xảy ra không ít.
Thậm chí ngay gần đây, hắn đã hành hạ cậu rất lâu vì không kịp nhận ra bản tính của mình.