Lâm Du đem bữa sáng đặt lên bàn, liếc nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ.
Phó Thời Văn ngày thường lúc này đã thức dậy, hôm nay lại không thấy trong phòng ngủ có chút động tĩnh gì.
Xem ra hôm qua tiên sinh cũng rất mệt, Lâm Du mặt đỏ ửng.
“Tiên sinh, mau dậy thôi.”
Lâm Du đẩy cửa phòng ngủ, nhưng phát hiện ra Phó Thời Văn không ở trên giường.
Gió từ cửa sổ thổi vào làm lay động rèm cửa, Lâm Du ngước mắt, nhìn về phía ban công.
Phó Thời Văn dựa vào lan can, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh, mắt cụp xuống, lông mày cau lại, có vẻ như anh đang có tâm sự.
Điều gì có thể làm cho Phó Thời Văn có biểu hiện như vậy?
Lâm Du đoán có lẽ là chuyện liên quan đến công ty.
Tối qua cũng là vì chuyện của công ty nên tiên sinh mới không vui như vậy?
Lâm Du nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, thấy gương mặt tương tự kia, lại ngây người.
“Tiên sinh?” Lâm Du lại lần nữa lên tiếng.
“Ừ.”
Phó Thời Văn dập điếu thuốc, nhẹ nói: “Đến đây, để tôi ôm.”
Lâm Du đỏ mặt.
Phó Thời Văn cao hơn Lâm Du một cái đầu, Lâm Du không thấp, hơn 1m70, nhưng dưới thân hình của Phó Thời Văn, cậu bỗng trở nên nhỏ bé.
Phó Thời Văn đặt tay lên eo Lâm Du, nhẹ nhàng ngửi mùi cơ thể cậu.
Đó là mùi chanh sữa thoang thoảng, rất dễ chịu.
Lông mày Phó Thời Văn dần giãn ra.
Dầu gội sữa tắm trong nhà đều là do tiên sinh mua, sữa bò vị chanh, vị sữa có chút hương chanh thoang thoảng, tiên sinh có vẻ đặc biệt thích mùi hương này.
“Hôm qua có phải tôi quá thô lỗ rồi không?” Phó Thời Văn hỏi, mắt nhìn dấu hôn trên cổ Lâm Du.
Trên chiếc cổ trắng như tuyết có một dấu hôn màu đỏ, đẹp đẽ lạ thường.
“Không–.” Lâm Du đỏ mặt khi nghe Phó Thời Văn hỏi vậy.
Phó Thời Văn ôm Lâm Du đặt lên giường.
“Để tôi xem thử.”
Lâm Du chưa bao giờ để ra tư thế xấu hổ như vậy, ngón tay trắng nõn mỏng manh ngại ngùng che mắt anh, cắn chặt môi dưới: “Tiên sinh, không cần, em… không đau.”
Phó Thời Văn kiểm tra thật kỹ, quả thật không có bị thương, chỉ là hơi đỏ một chút, nhìn có chút đáng thương.
Giống như một đóa hoa nhỏ bị tàn phá bởi cơn bão.
Phó Thời Văn giúp Lâm Du mặc quần: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Lâm Du thì thào: “Thật ra, tiên sinh như nào, em cũng đều thích.”
Dù thân thể đau, nhưng trong lòng lại rất vui.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng của thiếu niên, Phó Thời Văn ngây người một lúc, trái tim dường như bị thiêu đốt bởi tình yêu tràn ngập trong đôi mắt đẹp ấy.