[Đam Mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? – Mặc Tây Kha – Chương 116 – Chương chuyển tiếp – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? – Mặc Tây Kha - Chương 116 - Chương chuyển tiếp

Tiếp tục yêu đương

(Edit: Andy/Do not reup)

Tùy Hầu Ngọc không thích tổ chức hoành tráng như Nhiễm Thuật nên tiệc sinh nhật cũng chỉ làm đơn giản, hai phong cách trái ngược hẳn nhau.

Sau khi ăn sáng ở nhà Hầu Mạch xong, Tùy Hầu Ngọc về nhà thay quần áo, định tới chỗ quán đặt trước tìm bọn Nhiễm Thuật.

Lúc cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài thì thấy Hầu Mạch mặc một cái áo sơ mi màu xanh trắng đi vào. Cái áo này do Hầu Mạch cố ý mua trên mạng về, bắt chước tủ đồ của Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu nhìn cái áo sơ mi sọc xanh trắng trên người mình, nhìn lại của Hầu Mạch, không khỏi kinh ngạc: \”Cậu cố ý à?\”

\”Ừa, đồ đôi đó.\” Hầu Mạch mỉm cười, kéo tay cậu ra ngoài, \”Có xe nhà Tang Hiến tới đón, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đang đợi chúng ta rồi.\”

Không ngờ còn có cả Lữ Ngạn Hâm ở trên xe.

Tùy Hầu Ngọc vừa ngồi xuống thì Hầu Mạch đã nghiêng người sang cài dây an toàn cho cậu, Đặng Diệc Hành đưa tới một cái hộp: \”Ngọc ca, đây là quà sinh của tôi và Thẩm Quân Cảnh.\”

Gia đình của Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh thuộc diện bình thường, mỗi người mua riêng một món quà sợ là không so được nên kết hợp lại với nhau, làm vậy quà sẽ to hơn được một chút.

Tùy Hầu Ngọc nhận lấy, nói: \”Cảm ơn hai cậu.\”

Mở ra, là một cây vợt tennis.

Đặng Diệc Hành giới thiệu: \”Tôi thấy cậu không có vợt dự phòng nên bàn với huấn luyện viên Vương mua thêm cho cậu một cái, nặng hơn cái cậu đang dùng một chút, thích hợp với trình độ bây giờ của cậu hơn, cậu cân nhắc đi nhá.\”

Tùy Hầu Ngọc cầm thử trên tay ước lượng, nhìn cái vợt màu vàng này, ít nhiều cảm thấy có hơi cợt nhả.

Thẩm Quân Cảnh bổ sung: \”Cái vợt này đặc biệt ở chỗ có phủ dạ quang.\”

Hầu Mạch bật cười: \”Ngọc ca, mắt nhìn của tớ tốt hơn bọn thẳng nam kia nhiều, đúng không?\”

\”Ừ, sự ưu tú của cậu đều là nhờ có đồng đội làm nền tôn lên.\” Tùy Hầu Ngọc nở nụ cười, \”Nhưng mà vẫn được, có thể dùng vào buổi tối, làm chói mắt đối thủ.\”

Lúc này, Lữ Ngạn Hâm cũng đưa tới một cái hộp, nói: \”Đây, quà sinh nhật của tôi.\”

Tùy Hầu Ngọc bỏ vợt sang một bên, nhận lấy hộp quà kia, Lữ Ngạn Hâm lại nhắc nhở: \”Tôi khuyên cậu nên về nhà rồi hẵng mở.\”

Tùy Hầu Ngọc khó hiểu nhìn Lữ Ngạn Hâm, càng tò mò hơn, mở luôn ngay tại chỗ rồi rút ra một cái còng tay.

Cái còng tay này không biết để làm gì, ít nhất là cậu chưa từng thấy cái còng tay nào quấn ren xung quanh.

Trong hộp vẫn còn một cái băng đô có hình tai mèo, một cái vòng cổ có treo lục lạc.

Tùy Hầu Ngọc không nhịn được hỏi Đặng Diệc Hành: \”Mấy cậu thích chơi lớn cỡ này luôn à?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.