[Đam Mỹ/Np/Hoàn] Không Thể Phản Kháng – Mạch Bách Sinh – Chương 124 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ/Np/Hoàn] Không Thể Phản Kháng – Mạch Bách Sinh - Chương 124

Ngoại truyện

Edit: Mi – Beta: Chi

*****

Ngoại truyện – Người tử tế

\”Cảm ơn anh, anh đúng là một người tử tế!\”

Khi tìm thấy Lâm Đường ở giữa đường, Chu Trần Dật chợt nghe cậu chân thành nói tiếng cảm ơn với một người xa lạ. Thái dương hắn khẽ giật, bước chân thoáng khựng lại. Ngay sau đó, hắn lập tức đi nhanh tới.

Lâm Đường đứng quay lưng về phía hắn, nhưng người đàn ông xa lạ ở đối diện cậu lại nhanh chóng phát hiện ra Chu Trần Dật. Đối phương thấy hắn che dù đen giữa ban ngày, vẻ mặt bỗng trở nên hơi quái dị.

Chu Trần Dật không thèm quan tâm đến người khác, tới gần tóm lấy cổ tay Lâm Đường: \”Sao lại ra ngoài một mình?\”

Lâm Đường đang bế quỷ con, thấy Chu Trần Dật còn tỏ ra hơi kinh ngạc: \”Bé con muốn đi chơi nên tôi đưa nó ra đây.\”

Chu Trần Dật và quỷ con trong vòng tay Lâm Đường trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát. Sau khi đảo mắt một vòng, đứa bé dứt khoát quay đi, tặng cho hắn một cái đỉnh đầu đen xì tóc.

Chu Trần Dật: \”… Lần sau nhớ gọi tôi.\”

\”À…\” Người đàn ông xa lạ bị bỏ quên không nhịn được chen ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ: \”Các cậu là bạn bè à?\”

Chu Trần Dật lạnh lùng nhìn đối phương: \”Tôi là chồng em ấy.\”

\”Hả?\” Người đàn ông nhìn hắn, lại không nhịn được nhìn thoáng qua đứa bé như được đúc từ một khuôn với Lâm Đường kia. Chẳng biết nghĩ đến điều gì, chỉ thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên quái dị. Hắn nói: \”Vậy à… Tốt, rất tốt… Cuộc sống là thế, luôn phải có ít sắc xanh, à không…\”

Người đàn ông xa lạ sờ mũi, ho nhẹ như đang che giấu điều gì, bảo: \”Thôi, tôi đi trước nhé.\”

Chu Trần Dật nhíu mày nhìn đối phương đi xa, hỏi Lâm Đường: \”Chuyện là thế nào đây?\”

Lâm Đường nhìn Chu Trần Dật, thành thật trả lời: \”Bé con nặng quá, tôi bế không nổi, anh ta giúp tôi một lát.\”

Nghe vậy, Chu Trần Dật bỗng hơi do dự, song cuối cùng hắn vẫn vươn tay bế quỷ con: \”… Để tôi bế cho.\”

Vừa được ôm vào lòng, quỷ con đã đá chân loạn xạ, làm chiếc dù đen Chu Trần Dật dùng để che nắng thình lình rơi xuống. Chu Trần Dật bị mặt trời chiếu thẳng, vẻ mặt cũng không quá dễ coi.

Lâm Đường nhỏ giọng kêu lên, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt chiếc dù. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là bé con thích ngọ nguậy nên oán giận đôi câu: \”Không được lộn xộn, nhỡ ngã xuống thì sao.\”

Chu Trần Dật mím chặt môi, lẳng lặng nhận lấy cái dù. Hắn hỏi Lâm Đường: \”Còn muốn đi đâu nữa, tôi đi cùng em.\”

Lâm Đường nhéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của quỷ con, giọng nói cũng đầy vẻ chiều chuộng: \”Bé cưng, chúng ta đi đâu bây giờ?\”

Quỷ con bị Chu Trần Dật ghì trong ngực, thành thật không ít, vừa \”ư a\” vừa chỉ vào cửa hàng đồ chơi bên đường: \”Đẹp… đẹp!\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.