[Đam Mỹ/Np/Hoàn] Không Thể Phản Kháng – Mạch Bách Sinh – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đam Mỹ/Np/Hoàn] Không Thể Phản Kháng – Mạch Bách Sinh - Chương 10

Chương 10

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Biệt thự này có một phòng sách siêu lớn, đập thông cả ba tầng, làm cầu thang xoắn ốc đi lên, trông hệt như một thư quán Trung Hoa cổ.

Lần đầu tiên Lâm Đường nhìn thấy phòng sách gia đình có quy mô khủng khiếp thế này. Cậu há hốc miệng, ngửa đầu nhìn những tủ kệ bày kín sách trên bốn bức tường, cảm thấy hiểu biết của mình về cuộc sống của người giàu còn quá ít.

Mấy người đi trước có lẽ cũng không ngờ phòng sách lại to thế này. Quản Trạch Thành im lặng một lúc lâu mới nói: \”Muốn bắt đầu ở đây thật à?\”

Vẻ mặt Tiết Mục Mục vẫn như thường, cô vén lọn tóc rơi bên thái dương ra sau tai, nói: \”Chắc sẽ có mấy thứ như album gia đình nhỉ?\” Cô cười, nói tiếp: \”Chúng ta chia nhau tìm đi?\”

Quản Trạch Thành muốn đi theo Tiết Mục Mục, nhưng đối phương lại từ chối khéo: \”Hay chúng ta chia nhóm theo phòng ngủ đi.\”

Phòng sách thực sự quá lớn, cùng tìm vừa lãng phí thời gian, vừa không thực tế.

Lâm Đường đứng cạnh Chu Trần Dật, thì thầm: \”Có thể tìm được thật à?\” Đây là biệt thự của họ hàng Dư Tắc cơ mà? Dù tìm được thì cũng là album gia đình của họ hàng hắn chứ.

\”Có lẽ.\”

Lâm Đường hoảng sợ, ngẩng đầu mới phát hiện Dư Tắc đã đứng cạnh mình từ lúc nào: \”Dì tôi mua căn biệt thự này chủ yếu vì nó rẻ. Trên thực tế, công nhân vừa tới sửa sang nội thất thì đã có chuyện xảy ra, nên gia đình dì chưa vào ở ngày nào.\”

Dư Tắc như chỉ đến để giải thích. Hắn liếc Lâm Đường rồi lập tức xoay người đi sang hướng khác.

Lâm Đường và Chu Trần Dật đứng yên tại chỗ. Cậu nhìn người bên cạnh, thăm dò: \”Chúng ta đi tìm chưa?\”

Chu Trần Dật quay sang, gật đầu: \”Tìm đi.\”

Lúc vòng qua giá sách, Lâm Đường cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh này có hơi thiếu tự nhiên, thử gợi chuyện: \”Chu Trần Dật, cậu, cậu đã từng tới đây rồi à?\”

Chu Trần Dật \”ừ\” một tiếng: \”Nếu không làm sao tôi biết trong phòng sách có một cái giường.\”

Lâm Đường hơi xấu hổ: \”À ừ.\”

Khi hoàn cảnh càng trở nên bối rối vì không ai nói chuyện, Lâm Đường bỗng phát hiện có gì đó không đúng lắm. Vì sao chỉ có một tiếng bước chân?

Lâm Đường đột ngột dừng bước, theo đó, tiếng bước chân duy nhất kia cũng biến mất luôn.

Mồ hôi lạnh phút chốc chảy dài trên trán, hơi thở của Lâm Đường nhẹ đi theo bản năng. Cậu cảm thấy hai chân mình cứng lại rồi, vài giây sau mới gượng bước tiến về phía trước, cho đến khi đụng phải vách tường. Hết đường, cậu phải quay đầu lại.

Giờ phút này, góc nhỏ trong phòng sách nơi Lâm Đường đang đứng như biến thành một không gian độc lập, ngoài tiếng hít thở của mình, cậu gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Lâm Đường đứng yên không dám nhúc nhích, ngón tay liên tục run lên. Vì sao? Đang là ban ngày cơ mà? Đằng sau cậu có cái gì?

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.