Vinh Duy Thiện gọi điện thoại tới.
Vinh Tranh đem túi đựng nước đá giao cho Vinh Nhung, dặn cậu cầm xong, xoay người đi nhận điện thoại.
Toàn bộ quá trình Vinh Nhung đều không thể nhìn thấy gương mặt chính diện của Vinh Tranh
\”Ba.\”
\”Tiểu Tranh, đang bận sao?\”
\”Ba nói đi ạ\”
\”Ta nghe bác lớn và chú của con nói Nhung Nhung chống đối bọn họ? Con làm anh còn bảo vệ Nhung Nhung à?\”
\”Chú gọi điện thoại cho ba?\”
Xét về mặt tâm tư, bác của anh chắc chắn là người hào phóng nhất trong ba anh em
Loại chuyện như gọi điện thoại tố cáo này ông khinh thường ra mặt, vì thế nên Vinh Tranh đoán quá nửa là chú gọi điện thoại nói gì đó với ba.
Quả nhiên, bên đầu điện thoại kia, ba Vinh rất lúng túng mà \”ừm\” một tiếng.
\”Chú nói với ba Nhung Nhung chống đối, vậy chú ấy có nói với ba tại sao Nhung Nhung lại chống đối hay không?\”
Ba Vinh bị hỏi có chút ấp úng, \”Cái này… Ba vừa nhận điện thoại là nghe chú ấy than phiền không phải còn bận bịu trấn an chú ấy sao. Thế nên lại quên…Quên hỏi chuyện gì đã xảy ra.\”
Đây là phong cách thường ngày của chú.
Vinh Tranh cũng không ngoài suy đoán.
\”Hôm nay Nhung Nhung ở trên xe bị đụng đầu một cái.\”
Sự chú ý của ba Vinh lập tức bị dời đi, lúc này ân cần hỏi: \”Nhung Nhung bị đụng đầu? Làm sao mà đụng? Có nghiêm trọng không? Không phải là nó ngồi xe con đi làm tóc sao? Có phải là do Tiểu Lưu lái xe nhanh quá không? Về sau con phải nói với Tiểu Lưu một tiếng, dặn y đừng chạy nhanh quá\”
\”Không sao, chỉ là có chút sưng. Thế nên con đưa Nhung Nhung đến công ty chườm đá.\”
\”Chườm đá à, vậy thì tốt, giờ đỡ sưng hơn chưa?\”
\”Lúc chườm đá thì chú và bác lên. Không biết bọn họ nghe ai nói cái gì, cho là con mang đàn ông đến công ty, không cósự cho phép của con mà bác đã tiến vào ta phòng làm việc, ý trong ý ngoài đều muốn con chú ý ảnh hưởng. Nhung Nhung nghe ra được hai người bóng gió nên cãi nhau.\”
Vinh Tranh hiểu chú và bác của mình, cũng hiểu cha ruột của mình.
Anh biết chỉ dựa trên những lời này và bản tính tốt bụng của ba anh sẽ chỉ đóng vai trò là người hòa giải, nói với anh rằng họ đều là một gia đình, vì tất cả chỉ là hiểu lầm nên chỉ cần nói được ra là tốt.
Lại nói, anh và Vinh Nhung đều là con trai, ba cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện gì quá ghê gớm.
Vinh Tranh chưa cho ba cơ hội giảng hòa, \”Vốn cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu bác và chú xin lỗi, Nhung Nhung khẳng định cũng bớt giận. Nhưng hai người chẳng những không xin lỗi, ngược lại chỉ trích Vinh Nhung không lễ phép, đụng chạm trưởng bối. Nói sâu hơn lại so sánh Nhung Nhung với con, kết luận rằng Nhung Nhung không bằng con về mọi mặt. Ba, ba cũng như vậy cảm thấy sao? Ba và chú bác đều cảm thấy Nhung Nhung mọi mặt đều kém hơn con sao?\”