[Đam Mỹ] Lông Xù Đến Từ Địa Cầu (Tinh Tế) – Chương 6 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ] Lông Xù Đến Từ Địa Cầu (Tinh Tế) - Chương 6

Edit: Mizj

Beta: Hân

Checker: Gà

***

Ở bệnh viện thì luôn có nhân viên trực 24h.

Khi nhìn thấy bệnh viện thì Cố Bồng há miệng, hóa ra bọn họ không ra ngoài chơi mà là đi tới gặp bác sĩ .

Nhưng mà, ai trong số họ cần gặp bác sĩ chứ?

Rất nhanh Cố Bồng đã biết, hóa ra người cần đi bệnh viện là bé đáng yêu mình đây, người nhận nuôi và bác sĩ đang nói gì đó với nhau bằng một loại ngôn ngữ khó hiểu nào đó, sau đó anh nhẹ nhàng mở miệng cậu ra, để cậu lè lưỡi cho bác sĩ nhìn một chút.

\”…\” Cố Bồng giật mình, hóa ra là đi khám lưỡi sao?

Nhưng mà cậu cảm thấy lưỡi mình vẫn rất ổn, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, nhưng cũng không cần thiết phải đi khám bác sĩ.

Không ngờ người nhận nuôi trông có vẻ rất hung dữ lại rất tốt bụng với thú cưng như vậy.

Cố Bồng ngồi trong lòng ngực đối phương, giơ cao hai cái jiojio* trắng như tuyết, ngoan ngoãn mở miệng lè lưỡi ra cho bác sĩ xem.

(*Từ \”jiojio\” ở đây có thể được hiểu là đôi chân, đặc biệt là khi người phụ nữ mang giày cao gót hay có một đặc điểm gì đó đáng chú ý về chân của họ.)

Cậu có khuôn mặt non nớt lại vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn nằm trên đùi Văn Tắc, bác sĩ đeo găng tay sau đó cẩn thận nhìn, đau lòng nói: \”Đầu lưỡi có chút đỏ, sao cậu lại bất cẩn như vậy? Không phải thức ăn phải thổi nguội rồi mới cho cậu ấy sao?

Văn Tắc có chút xấu hổ khi nhìn vào ánh mắt lên án của bác sĩ, ngại ngùng tự thừa nhận bản thân không cẩn thận: \”Xin lỗi, là lỗi của tôi.\”

Anh cho rằng dựa theo chỉ số thông minh của một thú nhân bán thành niên thì dù có ngốc đến đâu cũng sẽ không đến nỗi tự làm mình bị bỏng, ai ngờ cầu tuyết nhỏ này lại ngốc như vậy….

Bác sĩ liếc cậu thanh niên này một cái, sau đó nói: \”Tôi đã xem hồ sơ bệnh án của cậu ấy, trước đây tôi đã từng thấy cậu ấy ở bệnh viên trong cơ sở chăm sóc, chắc hẳn cậu và cậu ấy vừa mới tiếp xúc với nhau?\”

Lần đầu tiên chăm sóc một thú nhân bán thành niên, lóng nga lóng ngóng là điều có thể thông cảm và tha thứ.

Văn Tắc: \”Ừm, hôm nay là ngày đầu tiên…\” Anh nói như vậy cũng không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm.

\”Thì ra là như vậy.\” Bác sĩ bôi một ít thuốc cho Cố Bồng, sau khi chắc chắn đây chỉ là một vấn đề nhỏ thì lập tức nói: \”Cậu cũng đừng lo lắng quá, mức độ vẫn không làm cho cậu ấy bị đau, qua một ngày là sẽ không sao nữa rồi.\”

Văn Tắc thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ còn nói thêm: \”Vì cậu ấy không sao nên hôm nay chúng tôi sẽ không ghi trong hồ sơ, nếu không cậu có thể sẽ gặp rắc rối.\”

\”Thật sao? Cảm ơn bác sĩ.\” Lúc đầu Văn Tắc rất ngạc nhiên, từ tận đáy lòng mà nói, lúc anh quyết định đưa cầu tuyết nhỏ đi chữa bệnh, cũng biết nếu ghi trong hồ sơ sẽ rước phiền phức về mình, cũng có thể sẽ phải đối mặt với việc bị đánh giá lại, khỏi phải nói sẽ bị mất hết một ngày.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.