By: Yuyu Ỉn (https://dudulovy.wordpress.com)
Truyện này là cường công – nhược thụ ~~ Anh công bá đạo trói buộc em thụ ngây thơ thuần khiết – Như trong truyện miêu tả thì là giống như là một con nai con.
Motip truyện không mới, hành động của anh công cũng không mới nhưng toàn truyện lại toả ra một cái gì đó rất dịu dàng khiến người ta cảm thấy không nhàm chán.
Đường Nhạc sinh ra trong một gia đình phức tạp, tình cảm từ người thân không phải hơi ấm yêu thương mà sặc mùi tiền, đầy mùi toan tính. Là một công tử ăn chơi thay người tình như thay áo đúng nghĩa. Đối với Đường Nhạc tiền là vạn năng. Cái gì là yêu, cái gì là thương Đường Nhạc vốn dĩ chẳng cần biết đến.
Tô Trữ Xuyên từ nhỏ đã theo mẹ lưu lạc, gia đình cậu tuy rằng không thể gọi là hạnh phúc nhưng cuộc sống của cậu và mẹ dù thiếu thốn đủ thứ vẫn là đầy đủ tình cảm ấm áp thương yêu. Tuổi nhỏ đã phải lăn lộn kiếm tiền, thế nhưng cậu vẫn giữ được trong mình sự thuần khiết thiện lương, nhìn tất cả mọi người với tấm lòng thiện lương vốn có chứ không vì tiền tài vật chất mà méo mó.
Người ta thường nói trái dấu thì hút nhau, phải chăng vì thế mà Đường Nhạc và Tô Trữ Xuyên mới đến bên nhau?
Lúc bắt đầu chỉ là hứng thú nhất thời, muốn chơi một trò chơi, muốn đổi mùi vị hoan ái, muốn chà đạp một thứ yếu ớt hơn mình rất nhiều để chứng tỏ mình đang đứng tại nơi cao cao tại thượng. Chỉ là chà đạp rồi lại chà đạp, không hề thương xót vật nhỏ đáng thương đó.
Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, tình cảm cứ nhỏ giọt dần dần trong trái tim đầy lạnh giá và toan tính của Đường Nhạc.
Trái tim thành thật hơn cái miệng rất nhiều, nó không biết dối trá.
Ngay từ đêm đầu tiên Đường Nhạc kiềm chế dục vọng ôm nai con bình yên ngủ – Đường Nhạc đã yêu.
Từ buổi sáng Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán Trữ Xuyên – Là trán chứ không là môi – Không phải nụ hôn mang theo dục vọng mà là một nụ hôn đánh dấu – Trữ Xuyên đã yêu.
Buổi sáng ấy trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất của nai con và cũng trở thành nơi mềm mại nhất trong lòng Đường Nhạc.
Khi đọc được tin Đường Nhạc đính hôn, Trữ Xuyên cảm thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa, hắn muốn giữ lại cho trái tim mình một chút tôn nghiêm, muốn rời xa người mà hắn yêu thương nhất, bởi sâu thẳm trong lòng hắn nghĩ mình không có được tình cảm của Đường Nhạc, hắn chỉ là đang ở bên Đường Nhạc như một tình nhân nhỏ bé, một thứ đồ chơi, một miếng giẻ có thể bị vứt bỏ bất cứ khi nào. Chính trong lúc này Đường Nhạc lại tiếp tục giẫm đạp lên hắn, lạnh lùng nói không được, lạnh lùng mang sức khoẻ của mẹ hắn ra đe doạ để buộc nai con lại bên mình, giữ lấy tấm thân của hắn mặc kệ tâm tình hắn ra sao. Cố chấp giữ lấy hơi ấm, giữ lấy nơi an ổn của mình mà cương quyết tước đi chút hi vọng, tôn nghiêm nhỏ nhoi của nai con.
Nhưng Đường Nhạc anh biết không, Tô Trữ Xuyên không cần gì của anh cả, nai con chỉ đơn thuần là yêu anh mà thôi. Nếu như anh thay sự lạnh lùng của mình bằng câu nói “anh yêu em” thì dù chỉ là giả dối Trữ Xuyên cũng sẽ vĩnh viễn bị buộc lại, vĩnh viễn chấp nhận trầm mê.
Phương thức yêu thương của anh, quá tàn khốc. Tình yêu của anh, quá lãnh ngạo.
Thứ anh có thể đơn giản giải quyết bằng một chữ yêu thì anh lại đem nó biến phức tạp gấp trăm lần. Có đáng không? Vết thương anh tạo ra trên người anh yêu dù anh có yêu người ta cả trăm lần, có hối hận cả trăm lần cũng vẫn không cách nào xoá đi sự thật rằng nó đã từng xảy ra.
Tình yêu, được và mất không cách nào đong đếm, thế nhưng đến cuối cùng vẫn là không cách nào buông tay.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
°°°
* Lưu ý:
1: Đọc truyện nếu thấy có lỗi về xưng hô giữa công và thụ hay lỗi chính tả thì nhớ báo (để lại dấu “.”) cho mình để mình sửa lại nha.