Đời sống có bầu.
֍
Trong mười tháng Chung Diệp mang thai, Lục Cẩn Thừa suýt chút nữa lại mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Vì cơ thể của cậu ngày càng nặng nề và thị lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc ở nhà hay va này chạm kia, tay chân lúc nào cũng bầm tím khiến Lục Cẩn Thừa rất đau lòng.
Hắn thay hết đồ nội thất, trải thảm lên sàn, gắn tay vịn tường, Chung Diệp bất lực ôm Lục Cẩn Thừa đang tính thay đổi cửa phòng tắm thành dạng trong suốt: \”Dù em không thấy rõ nhưng vẫn có thể giơ tay cảm nhận chướng ngại vật mà anh nhỉ?\”
\”Lúc em tắm trong phòng sẽ có sương mù, làm mờ tầm nhìn khiến em dễ va này đụng nọ.\”
Chung Diệp lắc đầu: \”Không có đâu, em quen thuộc căn nhà này lắm, nhắm mắt cũng mấy chỗ nào có vật gì.\”
Thường nhóm omega mà mang thai là nhóm alpha còn lo hơn.
Chung Diệp cười thầm, đồng thời cũng thấy ấm áp, cậu vòng tay qua cổ hắn, nói nhỏ vào tai: \”Người em nhớp nháp quá, anh tắm cho em nha?\”
Miệng thì buông lời quyến rũ, mặt thì đỏ lựng.
Lúc hắn giúp cậu cởi nút cậu còn lùi lại, cơ mà pheromone bọc hơi nóng cứ thổi lại gần, người đó còn hôn chóp mũi cậu nữa.
Cậu đang mặc áo sơ mi của Lục Cẩn Thừa nên phải cởi từng nút một. Hắn nóng lòng tới mức muốn xé toạc cho rồi, Chung Diệp nhịn cười, sờ gáy hắn.
Hắn cẩn thận ôm cậu, khi cả hai dựa sát cậu còn bất mãn cắn môi hắn.
Cái bụng bầu bốn tháng hơi nhô lên, Lục Cẩn Thừa vuốt ve, sau đó từ từ ngồi xổm xuống giúp cậu thoải mái.
Bồn tắm dần đầy nước, Chung Diệp hoảng sợ nằm xuống, ngã vào vòng tay Lục Cẩn Thừa, tựa cả người vào ngực hắn.
\”Trước kia em không có làm nũng thế này.\”
Chung Diệp quay đầu chớp mắt, hình như giọng điệu Lục Cẩn Thừa có gì đó sai sai.
\”Làm nũng rất tốt. Tôi thích em làm em bé.\” Hắn vội nói.
Cậu cười ôm hắn, nói chậm: \”Thật ra tính tự lập của em không cao, lúc rời Vọng Thành là muốn rèn luyện bản thân, năm năm qua em chịu đựng nhiều thứ lắm, còn tưởng mình cô độc, học được cái tự làm mọi việc rồi. Nhưng mà…\”
Cậu tựa đầu vào vai hắn, Lục Cẩn Thừa nói tiếp: \”Em không cần tự lập như thế, em cần tôi, tôi cũng cần em.\”
Chung Diệp hôn lên lông mày Lục Cẩn Thừa, nói: \”Ôm nữa.\”
Hắn ôm cậu, cậu lẩm bẩm: \”Sau này em sẽ nặng thêm, anh ôm không nổi đâu.\”
\”Nặng tới đâu tôi cũng ôm được hết.\”
\”Năm năm qua em nhớ anh tới mức phát điên, chỉ có thể dựa vào nước hoa pheromone anh gửi mà làm dịu cơn khát.\”
Lục Cẩn Thừa hôn cậu: \”Tôi cũng vậy.\”
Nước trong bồn sóng sánh.
Vốn cậu tính tắm xong sẽ vẽ tranh thêm một lúc, cơ mà lên giường vẫn chưa mặc đồ ngủ xong, Lục Cẩn Thừa giúp cậu cài nút, kéo rèm, rồi nằm vào chiếc giường ngập hương hoa sơn chi.