[Đam Mỹ – Hoàn] Tình Đầu Đến Trễ – Yểu Yểu Nhất Ngôn – Chương 7 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đam Mỹ – Hoàn] Tình Đầu Đến Trễ – Yểu Yểu Nhất Ngôn - Chương 7

Hôm đó dọa cậu, tôi thật sự xin lỗi.

֍

Có mùi hương nào đó thoang thoảng đọng trên mũi.

Mùi đầu như hương hoa sơn chi nhàn nhạt, sau đó là mùi trái đào. Hai mùi hương này không quyện vào nhau, mà trong ngọt ngào có chút tươi mát như thức quả vừa chín trên cành chờ người tới hái.

Mỗi khi Chung Diệp lại gần là Lục Cẩn Thừa có thể ngửi thấy.

Có thể là pheromone, Lục Cẩn Thừa thầm nghĩ.

Hắn bình tĩnh lại, cúi đầu thì thấy ánh mắt hoảng sợ ngập nước mắt của Chung Diệp, hiển nhiên là cậu vẫn chưa hòa hoãn.

Chung Diệp căng thẳng toàn thân, rất sợ Lục Cẩn Thừa phát điên, nếu nửa đêm mà vị cậu chủ này đập đồ thì mai cậu nhìn mặt gia đình người ta thế nào?

Không ai trách Lục Cẩn Thừa, họ chỉ nói Chung Diệp đã ăn nhờ ở đậu còn không an phận.

Nghĩ tới thôi đã thấy xót mắt rồi.

Sao cậu xui dữ vậy?

Nhiều năm làm con rối của Diêu Diễm chỉ để duy trì hôn nhân ba mẹ cuối cùng gia đình vẫn vỡ tan. Lúc đó cậu còn tự cổ vũ mình, coi như giải thoát cả ba thôi, ai ngờ chỉ có Diêu Diễm và Chung Gia Minh tự do, còn bản thân vẫn bị kiểm soát.

Không được làm học sinh mỹ thuật, không thể đọc truyện tranh, không thể kết bạn qua mạng, phải làm theo ý muốn của mẹ dù bị gãy xương, còn phải thận trọng sống trong nhà người có tiền mới gặp một lần, chỉ vì bồn tắm và bồn cầu thông minh.

Ý nghĩ của \”sống\” là gì?

Đột nhiên, Lục Cẩn Thừa cảm thấy bụng mình hơi ướt.

Chung Diệp khóc.

Chung Diệp ôm eo hắn, vùi mặt rồi im lặng khóc. Vai cậu run rẩy nom rất đáng thương.

Lục Cẩn Thừa hối hận rồi, hắn chẳng thèm việc giữ hình tượng hoàn hảo gì đó trong mắt Chung Diệp nữa, cậu ấy đang khóc, hắn còn không thấy mặt người ta. Hắn hoảng tới mức ngồi xổm xuống, tay cậu không còn chỗ tựa nên hắn đặt bàn tay ấy lên vai mình, lắp bắp hỏi: \”Xin lỗi, tôi làm cậu sợ à?\”

Chung Diệp hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, mắt đẫm lệ nhìn Lục Cẩn Thừa, tức giận gật đầu.

\”Đừng đập đồ.\” Cậu lại cầu xin.

\”Được rồi, được rồi tôi không đập, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi.\” Lục Cẩn Thừa lấy khăn giấy lau nước mắt Chung Diệp nhưng cậu chỉ cau mày né. Chỉ thế thôi mà hắn thấy bản thân đã phạm tội lỗi tày trời rồi.

Hắn dùng hết sức để làm giọng mình chậm lại, dỗ dành: \”Tôi dọa cậu à? Tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm hại cậu đâu, tôi chỉ… tôi chỉ là không kiềm chế được bản thân muốn đập đồ thôi, nhưng không bao giờ tôi làm tổn thương cậu đâu.\”

Chung Diệp lau nước mắt, giận dữ lắm: \”Cậu đánh tôi còn hay hơn đó!\”

Lục Cẩn Thừa không nói nên lời.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.