Tại sao không được?
֍
\”Mẹ, hai đêm rồi ba không về nhà, lúc con gọi thì ba bảo chạy đến một chỗ xa lắm, cơ mà con có nghe thấy tiếng ồn, có vẻ không ở trong xe.\” Chung Diệp lo lắng cầu cứu Diêu Diễm.
Bà tức giận: \”Đừng lo cho ông ta. Đi chơi đấy, con cứ lo học đi.\”
\”Nhưng…\”
\”Ông ta có gì đáng lo? Không nhớ hồi còn nhỏ mẹ hay dắt con tới mấy quán mạt chược để bắt ông ta à?\”
\”Nhớ.\”
\”Ba con là chó không đổi tính ăn phân. Con đừng nghĩ lung tung, lão chơi hết tiền thì về ấy mà, cứ yên tâm học tập đi. Ăn trưa, ăn tối thì ở căn tin trường, cuối tuần mẹ qua nấu cơm.\”
\”Không, mẹ, con tự làm được.\”
Diêu Diễm còn muốn nói gì đó nhưng vì đã lâu không trò chuyện với con nên giờ chẳng biết an ủi thế nào, đành im lặng.
Sau khi Chung Diệp cúp điện thoại, bà giận dữ gọi Chung Gia Minh: \”Chung Gia Minh anh còn là con người hả? Không đánh bạc là chết đúng không? Anh còn quan tâm con trai mình không?\”
\”Tôi đang bận, gọi lại sau.\” Chung Gia Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Diêu Diễm chỉ có thể nuốt cơn giận xuống, bà cũng không hi vọng lão chồng cũ sẽ hồi tâm. Năm tới là Chung Diệp phải thi đại học, khả năng cao là không thể đỗ trường tốt. Học phí, chi phí sinh hoạt bốn năm tới phải tính toán thật kĩ, vốn bà muốn tìm một việc thuận tiện ở bên con trai nhưng trình độ của bà chỉ có thể làm giúp việc cho một gia đình giàu có đã là tốt nhất rồi.
Dì Vương gọi bà ra dọn vườn, bà vội vàng cất điện thoại vào túi rồi đi theo.
Tối nay Nghiêm Hủ đi dự tiệc cùng Nghiêm Văn Đào. Khi đi ngang qua vườn, anh ta hỏi ông: \”Ba, công ty hóa chất của dì Tiểu Việt gần đây có vẻ không ổn. Sao ba không giúp dì ấy?\”
Nghiêm Văn Đào cười nói: \”Tiểu Việt kiêu ngạo lắm, ba mà đi giúp thì bà ấy sẽ không vui.\”
\”Dì ấy có vẻ cũng không quan tâm mấy việc của ba.\” Nghiêm Hủ ra vẻ thờ ơ.
\”Ba và dì có thỏa thuận tiền hôn nhân, chăm sóc nhau trong cuộc sống, tài chính phân riêng, không can thiệp sự nghiệp của nhau. Ba thích cái tính của bà ấy, Tiểu Hủ, con phải học nhiều từ dì Tiểu Việt ấy. Nhất là dưới tư cách người thừa kế phải biết tận dụng mọi nguồn lực từ cha mẹ để bắt đầu công việc kinh doanh của mình.\”
\”Dạ.\” Nghiêm Hủ cung kính, rồi bổ sung thêm: \”Hình như Cẩn Thừa chẳng mấy quan tâm chuyện công ty này.\”
\”Tùy nó.\” Nghiêm Văn Đào thản nhiên.
Nghiêm Hủ cảm thấy đắc ý, đang muốn nhếch môi lại nghe thấy ba nói tiếp: \”Ba nói chuyện với dì Tiểu Việt của con rồi, đứa nhỏ Cẩn Thừa này chỉ tạm thời bị vấn đề tâm lý thôi, ở trường vẫn giao tiếp bình thường. Thầy cô và bạn học đều thích nó, nếu sau này muốn kế thừa công việc kinh doanh từ gia đình thì không thành vấn đề.\”
Nụ cười của Nghiêm Hủ cứng ngắc.
Anh ta không hiểu ý ông là gì? Sao Lục Cẩn Thừa lại phải kế thừa công việc gia đình? Còn anh thì sao? Vừa nói phải \”bắt đầu công việc kinh doanh của mình\”, ba không muốn giao Thịnh Nam cho anh à?