Giây tiếp theo, hắn bị Chung Diệp đẩy ra khỏi bếp.
֍
Kể từ tiệc sinh nhật, Diêu Diễm đã lâu không liên lạc với Chung Diệp. Cậu chủ động gọi điện nhưng bà phớt lờ, chỉ lặp lại câu thần chú: \”Anh thích làm gì làm, không muốn học thì khỏi học, tôi không quản được.\”
Chung Diệp muốn nói rằng dạo này cậu chăm lắm nhưng bà không nghe, chỉ nói: \”Anh tiếp tục như thế thì sau này giống ba anh, làm một thằng vô tích sự.\” rồi tắt máy.
Trên đời có một kiểu cha mẹ, nhân danh \”tốt cho con\” rồi áp lực con. Tình yêu đó chẳng có sự bình đẳng, không lắng nghe niềm vui, nỗi buồn, mong muốn, nếu con cái bất hợp tác thì là bất hiếu. Họ muốn con mình phải đi từng bước trên con đường mà họ định sẵn, trở thành tạo vật hoàn hảo nhất mà họ tưởng tượng.
Chung Diệp không hiểu tại sao mẹ luôn treo \”kẻ vô tích sự\” bên miệng, như thể cậu sinh ra chỉ để thỏa mãn sự hối tiếc nào đó của bà.
Cậu luôn đau lòng thay mẹ, mẹ mệt mỏi vì cuộc hôn nhân này lắm, Chung Gia Minh không phải là một người chồng tốt, hồi trước ông ấy đi làm xa, để lại một mình Diêu Diễm ngậm đắng nuôi con. Ông cứ bảo phải tiết kiệm tiền cho vợ con an nhàn, ngờ đâu lúc về thì bắt đầu nghiện cờ bạc, tiêu hết tài sản gia đình. Cuối cùng, Diêu Diễm không chịu được nữa nên ly hôn.
Bà là một người đàn bà số khổ, nhiều năm rồi Chung Diệp vẫn không dám làm bà giận, cậu cố gắng tiết chế tính tình, cố gắng hết sức làm hài lòng Diêu Diễm nhưng bà chỉ chú ý tới phiếu điểm của cậu.
Hôm sau, cậu chụp phiếu điểm gửi bà, lúc này thái độ của bà mới hòa hoãn lại đôi chút: \”Ừ, có tiến bộ, nhưng phải duy trì thêm.\”
\”Dạ.\”
\”Đừng trách mẹ tàn nhẫn, con cái nhà bình thường như chúng ta chỉ có thể dựa vào việc học để tìm lối thoát. Nhìn Lục Cẩn Thừa xem, dù có bệnh tâm thần nặng đến đâu, thi không đậu vẫn có thể nằm dài ở nhà, không lo cơm ăn áo mặc, gia đình chúng ta có thể so sao?\”
Lập tức Chung Diệp không vui: \”Hai tháng nữa cậu ấy phải thi rồi, đừng nói xui xẻo thế.\”
\”Cậu ta dọn qua nhà cậu ruột rồi.\” Chung Diệp thở dài nhẹ nhõm: \”Ơn trời, rốt cuộc cái nhà này cũng ổn lại. Hiện tại cậu cả ở nhà với Tiểu Tây, ngày nào cũng nói cười vui vẻ. Tiên sinh và bà chủ cũng đúng giờ về nhà, không có Diêm Vương sống, gia đình hòa thuận hẳn.\”
Nghe thấy mấy lời này, Chung Diệp cau mày, còn nghe thấy tiếng Nghiêm Hủ qua ống nghe: \”Dì Diêu, Tiểu Tây mới làm đổ nước trái cây, dì giúp nó dọn đi.\”
\”À, vâng.\” Diêu Diễm nói thêm vài câu rồi tắt máy.
Chung Diệp nhìn điện thoại, lời Diêu Diễm văng vẳng bên tai: không có Diêm Vương sống, gia đình hòa thuận hẳn.
Lục Cẩn Thừa sống một mình, cậu ấy có thấy cô đơn không?
Cậu bấm số, Lục Cẩn Thừa nhanh chóng nhận, Chung Diệp vào thẳng vấn đề: \”Cậu không cho tôi địa chỉ, sao tôi đến chơi được?\”