[Đam Mỹ – Hoàn Thành] Giấu Đi – A Nguyễn Hữu Tửu – Chương 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đam Mỹ – Hoàn Thành] Giấu Đi – A Nguyễn Hữu Tửu - Chương 5

Chương 5: Về nhà ăn cơm

***

Du Trùng thả Lâm Hòa Tây xuống xe ở cửa phía Nam đại học A, kế đó mới lái xe vào hầm để xe của khu chung cư.

Lúc xuống xe anh vòng ra ghế sau lấy đồ, vừa mở cửa xe ra đã ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt.

Mùi này không sặc mũi như mùi thuốc lá của nam, Du Trùng nhớ tới cô gái mà Lâm Hòa Tây kéo đi trong quán bar, anh nhíu mằy, mặt lộ vẻ châm chọc.

Anh đi thang máy lên khỏi hầm để xe, khi tới tầng một, thang máy chậm rãi dừng lại và mở ra. Có người bước vào trong thang máy. Nhìn thấy Du Trùng bên trong, bước chân người đó khẽ dừng lại.

Du Trùng ngước mắt lên nhìn người tới, cũng hơi sững người. Sau đó khóe môi anh lạnh lùng cong lên:

– Còn mười phút nữa đóng cửa, gọi xe cũng không kịp về ký túc cơ mà?

Tròng mắt đen láy của Lâm Hòa Tây khẽ đảo, điềm tĩnh đứng vững trong thang máy, đổi sang giọng điệu đáng thương để lấp liếm lời nói dối của mình:

– Khi tôi về cổng ký túc xá đã đóng rồi.

Du Trùng không ý kiến chỉ mất kiên nhẫn nhắc nhở:

– Cậu không ấn số tầng à.

Lâm Hòa Tây hướng mắt nhìn phím chọn tầng thang máy theo lời anh nhắc nhở. Xung quanh con số mười tám sáng lên vầng sáng đỏ nhàn nhạt. Lâm Hòa Tây nhướng mày, trong lòng hiểu rõ. Cậu quay đầu lại nhỏ giọng nói:

– Tôi không có chỗ nào để đi cả.

Du Trùng ngạc nhiên một giây, sau đó trầm giọng hỏi cậu:

– Câu theo tôi qua đây hả?

Lâm Hòa Tây không xác nhận, cậu chỉ ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, đuôi mắt hẹp dài rủ xuống như thể rất đáng thương:

– Cậu có thể cho tôi ngủ nhờ chỗ cậu một đêm không? Sô pha cũng được.

Du Trùng sa sầm mặt:

– Nhà nghỉ với khách sạn ở gần đây, cậu tha hồ ở.

Lâm Hòa Tây khổ não:

– Tôi không mang chứng minh thư.

Thang máy dừng lại ở tầng mười tám, Du Trùng đi thẳng ra ngoài, Lâm Hòa Tây cũng nhắm mắt theo đuôi anh.

Mỗi tầng có ba hộ, Du Trùng dừng lại cánh cửa phía cuối cùng. Khi ấn mật mã mở cửa anh quay đầu lại nói:

– Cậu theo tôi làm gì?

Lâm Hòa Tây chờ mong nhìn anh:

– Chỉ ở nhờ một đêm thôi mà.

Du Trùng đứng ngây tại chỗ, ánh mắt sắc bén dò xét cậu.

Lâm Hòa Tây thoải mái dang tay ra cho anh dò xét.

Ánh mắt đối phương dừng lại vài giây trên túi quần bò phồng lên của cậu.

Lâm Hòa Tây lại lên tiếng:

– Cậu đã nghĩ xong chưa?

Du Trùng không nói gì, nhưng đột ngột bước lên trước, cúi người về phía cậu.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.