Viên đá tóc xanh ném không có lệch, chính giữa bụng Tiêu Nhã Tình, nhìn vị trí kia nếu ném vào người Thôi Tây Sinh thì chính là vị trí bảo bối.
\”Aaa.\” Tiêu Nhã Tình ôm bụng ngồi xổm xuống, mồ hôi lạnh trên trán lập tức toát ra, theo hai má chảy xuống.
\”Mẹ, mẹ không sao chứ?\” Thôi Tây Sinh vội vàng đi đỡ Tiêu Nhã Tình.
Tiêu Nhã Tình đau đến không nói nên lời, thở một hơi đều ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau càng lợi hại.
\”Chít…\” Tiểu Bạch rất ảo não, nhe răng nhếch miệng hung dữ nhìn đèn giao thông.
Vậy mà nó không bảo vệ Thôi Tây Sinh tốt. Nếu không phải có Tiêu Nhã Tình ngăn cản, chỉ sợ thứ nhỏ bé trong bụng Thôi Tây Sinh sẽ không sống nổi.
Hiện tại nếu có Tiểu Hắc ở đây, mấy đứa tạp vụn này chỉ cần một cái sấm đã sun vòi. Lần đầu tiên, Tiểu Bạch sinh ra chán chường với dị năng mềm nhũn này của nó.
Không thể để cho ba người này làm Thôi Tây Sinh đau, sương mù màu sắc tràn ngập quanh người Tiểu Bạch.
\”Dừng tay.\” Xa xa có một tiếng hét lớn, làm cho Tiểu Bạch sửng sốt một chút, thấy có người đang chạy về phía này, Tiểu Bạch suy nghĩ trong chốc lát rồi thu hồi dị năng của nó.
Đèn giao thông thấy có người tới, có vẻ ba người rất sợ người này nên vội vàng chạy đi.
Tiểu Bạch gắt gao nhớ kỹ bộ dáng của ba đèn giao thông này. Một dị năng màu sắc chui vào trong đầu tóc vàng.
Dị năng của nó chuyên nhằm vào linh hồn công kích, bám vào linh hồn, so với định vị GPS còn chuẩn hơn.
Làm thương người liền muốn chạy, từ sau khi nó thức tỉnh dị năng, giết trăm tám mươi dị năng giả cũng không phải là không công.
Lưu An Giản vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thôi Tây Sinh thì rất kinh ngạc: \”Là cậu à, dì làm sao vậy?\”
\”Mẹ tôi bị mấy người kia đánh thương, hình như bị thương đến bụng. Anh giúp tôi, tôi không thể đỡ bà ấy lên.\”
Tiêu Nhã Tình đau đến mức ngã xuống đất, Thôi Tây Sinh ưỡn cái bụng, căn bản không kéo nổi.
Căn bản Thôi Tây Sinh loạn như tơ vò không biết nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên nhìn thấy người quen, tựa như nhìn thấy cứu tinh, kéo cổ tay Lưu An Giản cầu xin hắn hỗ trợ.
Xúc cảm ấm áp trên cổ tay khiến Lưu An Giản hoảng hốt trong chốc lát. Tay kia vuốt ve bàn tay nắm cổ tay hắn an ủi: \”Cậu đừng nóng vội, tôi sẽ giúp cậu.\”
Tuy rằng đứa nhỏ không bị mất, nhưng coi như là tiếp xúc thân mật một lần, Lưu An Giản vẫn rất vui vẻ.
Lưu luyến không rời buông tay Thôi Tây Sinh ra, Lưu An Giản nhìn về phía Tiêu Nhã Tình.
\”Dì ơi, dì có nghe cháu nói không?\” Lưu An Giản nghiêng đầu đánh giá sắc mặt Tiêu Nhã Tình.
Tiêu Nhã Tình đau đến cả người run rẩy, căn bản không có cách nào đáp lại hắn.
\”Dì, cho cháu xem vết thương trước, nếu dì có thể nghe được lời của cháu thì bỏ tay ra.\” Lưu An Giản nói lần nữa.
Tiêu Nhã Tình chậm rãi lấy tay đang ôm bụng ra.