[Đam Mỹ/Hoàn] Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta Nữa – Thẩm Tuyên Hoà – Chương 3 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đam Mỹ/Hoàn] Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta Nữa – Thẩm Tuyên Hoà - Chương 3

Chương 3: Đng c tuyt ta

Edit: Nananiwe

Sau khi xuống núi tôi sẽ tìm con hồ ly kia sao?

Không, bởi vì tôi cảm thấy có một vài thứ đã đi rồi sẽ không thể trở về được nữa.

Giống như tôi và sư tôn vậy.

Cố Lăng Tu đã bước vào Hóa Thần cảnh, mà tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường bay ngang qua như một đám mây mà thôi.

Lúc xuống núi thì Dung Tầm tới tiễn tôi, cho tôi rất nhiều đan dược, có loại cầm máu, có loại an thần, có loại tăng tu vi, xem ra mấy năm nay tôi đã kết được một người bạn tốt.

Tôi nói: \”Tôi không có linh lực, cậu cho tôi bao lớn bao nhỏ thế này cũng vô dụng thôi.\”

Dung Tầm nói: \”Cầm để đổi lấy linh thạch cũng tốt mà. Lăng Tu chân nhân không tới nhìn cậu một cái, tốt xấu gì tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, đúng là đồ không có lương tâm.\”

Tôi cúi người chào tạm biệt Dung Tầm: \”Có cậu là được rồi, bỏ qua cho tôi đi.\”

Sinh mệnh của tôi từ nay về sau không có người tên Cố Lăng Tu này nữa.

Tôi nhìn lên bầu trời, cố nén không cho nước mắt rơi.

Rồi đi xuống núi không ngoảnh đầu nhìn lại.

Chỗ phù sư tôn cho ít nhiều cũng giúp tôi bình an vô sự tới thành Liễu Châu, mặc dù dọc đường không gặp yêu ma quỷ quái gì nhưng rắn chuột côn trùng gì đó vẫn gặp khá nhiều.

Thành Liễu Châu cũng không kém Tử Vân phái bao nhiêu, tôi gặp rất nhiều người bình thường giống tôi, bọn họ không cần đạt tới Trúc Cơ rồi kết đan mà vẫn cảm thấy vui vẻ tự tại.

Đây là cuộc sống mà trước nay tôi vẫn luôn hướng tới.

Chỉ là tôi ở bên một người quá lâu, mà hiện giờ người ấy không cần tôi nữa rồi.

\”Khách quan muốn nghỉ ngơi hay muốn ở trọ?\” Vừa mới vào thành đã có một người bước ra từ khách điếm Lưu Vân ngăn tôi lại.

Tôi lặng lẽ nhìn người ở bên trong khách điếm mới rõ ý của người nọ. Người nọ đang muốn hỏi tôi vào ăn cơm hay vào ngủ qua đêm.

Tôi cảm thấy rất thú vị, bước vào trong rồi nói: \”Nếu đã nghỉ chân rồi thì tiện thể cũng ở trọ luôn.\”

Đồ ăn mà tôi gọi vẫn chưa được mang lên, tôi lấy ra một viên linh thạch từ trong túi tiền mà sư tôn cho tôi cho tiểu nhị nhìn.

\”Ôi chao vị đại gia này, không cần nhiều đến vậy đâu. Tôi thấy quần áo trên người cậu không tầm thường, chắc hẳn là chưa từng ra ngoài đúng không? Khách điếm Lưu Vân chúng tôi không lừa già dối trẻ, để tôi xem giúp cậu.\”

Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, tìm một ít linh thạch kỳ lạ cho tôi, tôi nhìn không hiểu lắm, chỉ nói cảm ơn.

Có một viên linh thạch màu đỏ rất giống chiếc trâm cài tóc Cố Lăng Tu từng mua cho tôi, tôi không mang theo chiếc trâm này xuống núi, tất cả những gì có liên quan tới người tôi đều không mang xuống núi.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.