Chu Dương bàn tay run rẩy nhặt điện thoại lên xem lại 1 lần nữa. Hoàng Cẩm Chính cũng lại gần tò mò, nhưng khi vừa lướt qua điện thoại, hắn lập tức nhíu mày. Trên màn hình lúc này là 3 tấm ảnh chụp từ 3 góc khác nhau.
Trong ảnh là một thiếu niên đang bị trói chặt trên ghế, người bê bết máu, tóc cũng bết dính đi vì máu. Nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt lại nguyên vẹn không một vết xước. Thiếu niên trong ảnh nước da trắng mịn, ngoại hình giống 7 phần Chu Dương. Người trong ảnh không ai khác là Chu An.
Điện thoại lại tiếp tục vang lên tin nhắn, lần này là một đoạn video. Ngón tay Chu Dương run run ấn vào xem, video chỉ dài khoảng một phút, ghi lại cảnh Chu An bị 2 người đàn ông giữ tay chân lại, xung quanh có 2 người đàn ông khác kẻ tay không, kẻ cầm gậy nện vào người cậu không thương tiếc.
Chu Dương bật khóc, cậu không thể xem được nữa, cả người cậu phát run rơi vào trạng thái sợ hãi. Em trai cậu, đứa em mà cậu luôn chiều chuộng, luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho nó đang bị người ta đánh đập hành hạ dã man.
Hoàng Cẩm Chính vội vàng ôm lấy Chu Dương, xoa xoa lưng giúp cậu trấn tĩnh lại. Lúc này điện thoại Chu Dương lại có thông báo, cậu nhảy dựng lên vồ lấy điện thoại.
Một dòng tin nhắn tống tiền uy hiếp…
Chu Dương như sụp đổ, cậu không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra với anh em cậu nữa. Số tiền bên kia đưa ra quá lớn, cậu làm sao có thể kiếm đủ trong khi em cậu đang bị người ta bắt giữ. Như bao vụ tống tiền khác, bọn chúng cảnh báo \”Nếu mày dám báo công an thì chờ nhặt xác em mày đi là vừa!\”
Chu Dương đang tuyệt vọng tay siết chặt điện thoại, cậu không biết phải làm gì bây giờ nữa. Trong khi đó Hoàng Cẩm Chính ngồi sau lưng cậu điện thoại cũng nổi lên dòng thông báo [ Vương Dĩnh Nghiên : Nhiệm vụ hoàn tất. Tiếp theo tự động não đi ]
Liếc nhìn dòng tin nhắn xong Hoàng Cẩm Chính dịch sát người gần chỗ Chu Dương, nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cậu.
\”Bé con để anh xem nào.\”
Chu Dương lúc này đã đờ ra, nước mắt cứ tuôn không ngớt. Đọc qua nội dung tin nhắn Hoàng Cẩm Chính lên tiếng.
\”Anh sẽ cho em vay\”
\”Hả !?\”
Chu Dương tưởng mình nghe nhầm.
\”Anh bảo anh sẽ cho em vay tiền cứu người\”
Đang trong lúc gian nguy Hoàng Cẩm Chính xuất hiện bất ngờ như chiếc phao cứu sinh khiến Chu Dương có chút không thể tin.
\”Nhưng tại sao… hức… em với anh chỉ mới quen..\”
Hoàng Cẩm Chính hơi nhếch miệng.
\”Anh từng nói chúng ta đã quen nhau từ trước rồi mà. Với cả anh chỉ cho em vay, em phải trả lại anh.\”
Chu Dương ngừng khóc, ánh mắt lấp lánh quả quyết.
\”Em… em nhất định sẽ trả, dù sẽ hơi muộn nhưng nhất định sẽ trả hết cho anh\”
Rồi bỗng giọng cậu trầm xuống.