Trong căn phòng tối, một cậu trai bị xiềng xích chế ngự, đang run run trước một nam nhân khác.
\”Khuôn mặt này thật giống… nhưng tôi vẫn thích sự ngạo mạn ngang ngược kia hơn\”
Vương Dĩnh Nghiên bóp cằm Chu Dương, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt gã.
Chu Dương mềm yếu, nước mắt chảy ròng ròng nhưng căn bản không nhận được chút thương cảm nào từ đối phương cả.
Đây là ngày thứ hai Chu Dương ở căn phòng tối này rồi. Vương Dĩnh Nghiên ngoài việc đánh cậu lúc cậu dám chống lại gã thì hoàn toàn không làm gì cả. Chốc lát gã lại vào phòng nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, dù ánh mắt của gã không mang theo sát khí cũng vẫn khiến Chu Dương không rét mà run.
Chiều ngày thứ hai, có ba người đàn ông đi tới căn phòng tối giam Chu Dương. Cậu sợ hãi co rúm người lại.
\”Các người cút đi… không… không được chạm vào tôi… aaa\”
Lại là thuốc mê, một gã đàn ông dùng khăn tay tẩm sẵn thuốc bịt miệng cậu lại. Chu Dương nhanh chóng mất đi sự tỉnh táo, cậu bị hai người đàn ông còn lại mang đi…
\”Cộc cộc ! Cộc cộc ! Này có ai ở nhà không !?\”
Tiếng ồn ào làm Chu Dương mơ màng tỉnh dậy. Ánh sáng của căn phòng làm cậu chói mắt, mãi sau Chu Dương mới mở được mắt ra.
\”Ơ…\”
Chu Dương ngớ người ra, cậu… cậu đang nằm ở nhà, nằm ở nhà cậu !!
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng, thúc giục Chu Dương nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cậu vội đứng dậy mà bị cuồng chân, suýt vấp ngã.
\”A… có… có gì không bác ?\”
Là bà chủ cho thuê nhà gọi cửa.
\”Tôi đến nhắc là sang tuần hết hạn tiền nhà rồi, tôi báo trước hẳn một tuần đấy nhá. Đừng có lấy cớ chưa kịp chuẩn bị như mấy lần trước !\”
Chu Dương lễ phép vâng dạ rồi đóng cửa lại. Cậu tự véo vào tay mình một cái xem có nằm mơ không.
\”A… là thật !\”
Chu Dương thật sự về nhà rồi. Nụ cười chưa kịp rạng thì cậu lại rơi vào trầm tư. Tại sao Vương Dĩnh Nghiên lại thả cậu ra ? Là Hoàng Cẩm Chính, là anh Cẩm Chính cứu cậu sao ? Vừa nghĩ tới Hoàng Cẩm Chính, Chu Dương lại đau lòng, sau đó cậu tự giễu. Người này còn nói là không quen cậu, người này đã đẩy cậu đến cái nơi tối tăm kia vậy mà cậu còn ảo tưởng về việc hắn sẽ cứu cậu…
Chu Dương thấy mình quá ngu ngốc. Một người lắm tiền nhiều của như Hoàng Cẩm Chính có biết bao người đẹp xung quanh, làm sao có tình cảm với một đứa mồ côi thất học chẳng có gì nổi bật như cậu được… Chu Dương cười khổ tự nói với chính mình.
\”Đũa mốc mà chòi mâm son !\”
Cậu lặng lẽ bước vào nhà tắm, cậu muốn rửa trôi hết những thứ bẩn thỉu khi bị giam cầm. Dòng nước lạnh dội xuống khiến cả người cậu run rẩy.
Bỗng, cảm giác dạ dày bị trào ngược xuất hiện, Chu Dương khó chịu khinh khủng, cậu nôn ra chút dịch và nước…
Gần đây hay bị vậy quá, cậu tự nhủ phải đi khám thử thôi.