Tác giả: Công Tử Vu Ca.
Chuyển ngữ: Trúc Nhỏ Dưới Nắng.
Phù Hoàng nghĩ, từ nhỏ đến lớn y tiếp nhận giáo dục Nho gia chính thống, mọi lời nói hành động đều tuân thủ lễ nghi đạo đức, lập chí trở thành tấm gương cho thiên hạ. Nhưng giờ đây, thứ khiến tim y đập mạnh không ngừng lại là cảm xúc do Phù Diệp khơi gợi.
Y chưa từng có phản ứng mãnh liệt như vậy, nằm đến sáng vẫn chưa thể bình tâm. Mãi đến khi Tần nội giám theo giờ khắc bước vào, y mới ngồi dậy.
Vốn là người tuân thủ quy củ, giờ ngủ giờ dậy đều có quy tắc. Mấy ngày nay Phù Diệp cùng y chung giường, hôm nay lại nằm nghiêng giả vờ ngủ say.
Y không bóc trò. Khi mặc y phục, ánh mắt y vượt qua bình phong nhìn về phía Phù Diệp: tóc dài xõa, áo trắng hơi lỏng, để lộ ra gáy trắng mảnh mai của tuổi thanh xuân.
Đẹp thật.
Y nhìn không chán.
Trong đầu hiện lên cảnh Phù Diệp lúc tỉnh giấc, khẽ cọ vào người y. Giờ thấy hắn nằm đó, vừa thuần khiết vừa diễm lệ, như một giấc mộng y không dám chắc.
Cái vẻ e dè non nớt của Phù Diệp khiến y thấy đầu lưỡi chua chua, rồi dần ngọt lại. Y quay nhìn ra ngoài điện, cảnh xuân tươi đẹp, cành hoa đung đưa, hương sớm phảng phất vị của mùa xuân.
Phù Diệp sắp không giả vờ được nữa, mắt hé một kẽ nhìn trộm bóng dáng màu vàng hạnh của Phù Hoàng sau bình phong.
Hắn nghĩ: \”Không biết huynh ấy có phát hiện ta lén cọ vào người huynh ấy không nhỉ?\”
\”Aaaaaa!\”
Sao mình lại dám làm chuyện này chứ!
Hắn trùm chăn nằm thêm một lúc mới chịu dậy.
Cả ngày hôm ấy, hắn không dám nhìn thẳng vào Phù Hoàng.
Chiều tan học về, hắn ngồi trước án sách, thấy Phù Hoàng lại bước vào.
Chỉ cần thấy bóng dáng màu vàng hạnh ấy là tim hắn đã loạn nhịp.
Nhưng Phù Hoàng vẫn như thường lệ, kiểm tra bài vở của hắn, phong thái ung dung ôn hòa.
Chỉ có điều hôm nay y không nói gì.
Phù Diệp cắn môi, mở hộp sách ra, dũng cảm nói: \”Huynh không xem sao?\”
Trong hộp chất đầy tiểu thuyết.
Phù Hoàng liếc thấy quyển trên cùng in hình hai nam tử ôm nhau.
Tuy mặc áo nhưng xiêm y lôi thôi, nhất định không phải sách hay ho gì.
Phù Hoàng lặng lẽ lật từng quyển.
Phù Diệp nhớ lại giấc mơ tối qua. Trong mơ, Phù Hoàng sau khi xem xong còn đọc mấy bài thơ diễm tình, rồi hỏi: \”Đệ ngày ngày xem thứ này sao?\”
Giọng nghiêm khắc khiến hắn run lên.
Nhưng ngoài đời, Phù Hoàng chỉ im lặng lọc ra mấy quyển có bìa không lành mạnh, tịch thu hết.
Y không nói gì, khiến hắn còn bị kích thích hơn cả lời trách mắng trong mơ. Từng quyển sách như đè nặng lên tim.
Sách bị tịch thu hết.