Editor: Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
WordPress: lachoalau0207.wordpress.com
Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207
Tuy nói là xác nhận quan hệ yêu đương, song thực tế quan hệ giữa hai người dường như cũng không thân thiết hơn bao nhiêu. Có điều Hoắc Hữu Thanh cũng không cố ý tránh mặt Đới Diệc Tân, Đới Diệc Tân cũng có cơ hội đón đưa Hoắc Hữu Thanh, chỉ vậy thôi.
Hoắc Hữu Thanh mới nghỉ phép về nên thường hay quá tập trung vào công việc bộn bề, thường để Đới Diệc Tân một mình trong văn phòng, còn mình thì đi họp với mọi người. Lúc họp về, y cũng không ngơi tay, xem lại kế hoạch, các dự án rồi hợp đồng…
Đợi đến lúc tan làm thì Hoắc Hữu Thanh cũng không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn về nhà nằm một chỗ. Thời gian để hai người họ tiếp xúc với nhau có chăng chỉ ở trong xe vào buổi sáng, lúc tan ca buổi tối Hoắc Hữu Thanh thường không muốn nói chuyện lắm.
Những ngày như vậy kéo dài gần hai tháng, ngay cả Hoắc Hữu Thanh cũng cảm thấy không đành lòng. Hôm nay sau khi tan ca, y nhìn Đới Diệc Tân đang ngồi trên sô pha.
Trong khoảng thời gian này, hầu như bất cứ khi nào rảnh rỗi, Đới Diệc Tân đều sẽ đến đây với y, kể cả khi họ không có thời gian nói chuyện. Mặc dù nhân viên của công ty đã phát hiện ra rằng có điều gì đó không bình thường giữa lãnh đạo và ông chủ bên A, nhưng tất cả họ đều giả vờ lơ đi, không ai bàn luận về mối quan hệ của họ.
Hoắc Hữu Thanh nghi ngờ phải chăng anh họ nhà mình đã đóng một vai trò nào đó trong đó hay không.
\”Tối nay muốn ăn ở ngoài không?\” Hoắc Hữu Thanh hỏi.
Đới Diệc Tân bỏ đồ trong tay xuống. Hai tháng qua, hắn luôn làm tròn bổn phận \”món đồ trang trí hình người\” trước những người trong văn phòng làm việc của Hoắc Hữu Thanh, trầm tĩnh và kiệm lời. Nghe câu hỏi của Hoắc Hữu Thanh, điều hiện lên đầu tiên trong đôi mắt màu hổ phách là sự vui sướng, sau đó hắn hỏi lại: \”Hôm nay không mệt à?\”
\”Không mệt lắm, ăn một bữa cơm thì vẫn được, đi thôi.\” Hoắc Hữu Thanh đứng dậy cầm áo khoác.
Thật ra thì hai tháng nay y cũng cố ý không để ý đến Đới Diệc Tân. Y và Đới Diệc Tân chưa bao giờ nói chuyện yêu đương một cách bình thường, ở một thời không khác, hoặc là diễn kịch, hoặc là Đới Diệc Tân uy hiếp y bằng một thứ gì đó.
Cảm giác khi đó giống như một con thú bị mắc kẹt trong Đấu trường La Mã, không khí hít thở đục ngầu, môi trường sống bí bách, tay chân bị gông xiềng, mỗi bước đi đều đẫm máu, nhưng người giam cầm y – Đới Diệc Tân lại biến mất. Y luôn có một nỗi sợ hãi, ngay cả khi đã đưa ra quyết định của riêng mình – yêu Đới Diệc Tân.
Nhưng bây giờ xem ra Đới Diệc Tân đã thật sự khỏi bệnh, ngoại trừ có hơi bám người, nhưng người yêu vào cũng thường hay dính nhau mà.
Đới Diệc Tân ở một thời không khác không cho phép y có những giao tiếp xã hội bình thường, như thể những người đó có vi khuẩn, y phải sống trong thế giới vi khuẩn do Đới Diệc Tân tạo ra. Nói cách khác, Đới Diệc Tân chỉ cho phép đôi mắt của y được nhìn mỗi mình. Hoắc Hữu Thanh nghĩ thầm, nếu Đới Diệc Tân không sợ mình phát điên, chắc ngay cả sự tồn tại của anh họ hắn cũng không chịu nổi.