Sự thật chứng minh tôi căn rất chuẩn. Máy tính bảng sáng hôm sau là đến. Đồng nghiệp đi làm trở lại, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi tình cảnh một mình gánh team. Trưa tôi chạy sang văn phòng của Liên Thông một chuyến để làm thẻ mạng, mở gói lên mạng và ứng trước phí một năm. Về ký túc xá, tôi tự thử trước để tìm hiểu đại khái các chức năng. Cũng được, chắc đủ xài rồi.
Tôi gửi tin nhắn cho Mộ Vũ, bảo có đồ cho hắn.
Mộ Vũ hỏi đồ gì.
Tôi bảo giờ giữ bí mật trước, để tối hắn sang tìm tôi, tôi mới đưa cho hắn.
Mộ Vũ bảo tối nay vốn định sang tìm tôi.
Trên đường về nhà, Ngô Việt gọi điện cho tôi. Nó biết tôi vừa đi du lịch về, cứ nằng nặc đòi kéo tôi đi ăn. Tôi nói không được, nhất định phải đổi ngày, hôm nay có hẹn với người yêu rồi. Ngô Việt tức lắm, nó nói: \”An Nhiên, trước đây mày đâu có như vậy. Trước đây luôn là gái nhường đường cho anh em. Từ khi đổi sang cô người yêu này, chuyện gì anh em cũng phải xếp sau. Thế này tâm lý tao sẽ không được cân bằng…\” -Cuối cùng nó bỏ lại một câu: \”An Nhiên, tao cho mày thời hạn một tuần để dẫn người yêu ra cho tao xem mặt, bằng không tuyệt giao với mày. Tao phải xem xem rốt cuộc là đứa con gái nào đã khiến mày trở nên mất nhân tính như vậy!\”
Tôi nói được, đồng thời thêm một câu: \”Xem mày có hết hồn đến chết không!\”
Ngô Việt là anh em thân nhất của tôi. Từ khi quen biết đến nay, ngoại trừ chuyện với Mộ Vũ, tất cả những điều tôi làm đều không giấu được nó. Có giấu tôi, bố mẹ tôi cũng không giấu nó. Chúng tôi đều biết rõ như lòng bàn tay những tật xấu và những suy nghĩ dơ bẩn của nhau, nhưng vẫn xem đối phương là người đáng tin cậy nhất. Rồi tôi cũng phải giới thiệu Mộ Vũ cho bạn bè người thân xung quanh. Nếu có giới thiệu thì tất nhiên phải bắt đầu từ nó.
Tôi đoán có thể nó sẽ kinh ngạc, sẽ sốc, sẽ không thể hiểu nổi, nhưng nó sẽ không ngăn cản. Vì nó biết rõ tôi vừa ham tiền vừa cố chấp như tôi biết rõ nó vừa lăng nhăng vừa tự cao.
Tôi về đến ký túc xá là gọi ngay cho Mộ Vũ. Hắn bảo thay áo xong qua. Tôi bèn vừa đứng trước cổng buôn chuyện với bác Phùng vừa chờ hắn. Lúc hắn xuất hiện, tôi thấy trước mắt mình sáng bừng, tim cũng lỡ mất một nhịp.
Áo sơ mi sọc caro tay ngắn, quần jeans ngắn màu xanh xám. Một sự kết hợp rất đơn giản mà mộc mạc tươi trẻ như học sinh. Sự thay đổi lớn nhất là: hắn vừa cắt tóc. Trong ấn tượng của tôi, đây là lần cắt ngắn nhất kể từ khi quen hắn đến nay. Phần tóc đen trên đỉnh đầu dựng lên bù xù, hai bên tóc mai gọn gàng, tí tóc con hơi dài trước trán nằm nghiêng về phía đỉnh mày bên phải một cách tự nhiên. Trong thứ khí chất trầm tĩnh bỗng nhiên có thêm chút tự do hào sảng, trông lại có chút thân thiện hoạt bát.
Tôi không nhịn được, bước đến, xoa một cái: \”Cắt tóc lúc nào thế?\”
Mộ Vũ đáp: \”Tối qua. Trời nóng quá, nên bảo người ta cắt ngắn một chút… Vẫn ổn chứ?\” -Hắn nhìn tôi hỏi.
Ổn, sao lại không ổn? Đặc biệt rắn rỏi, đặc biệt tươi tỉnh.
Tôi chưa kịp mở miệng nữa, bác Phùng đã giành nói trước. Mộ Vũ đã sang được hai lần, nên bác cũng nhớ mặt. Bác Phùng nói: An Nhiên, tao đã bảo mày đừng có tự đắc hoài, vẫn có người đẹp trai hơn mày đấy, mà mày không tin, giờ phục rồi chứ gì?