Chương 22 : Mùa mưa kéo dài – \”Có thể liếm một chút không?\” (1)
⚠️ CẢNH BÁO : Chương có yếu tố kinh dị
\”A——\”
Đàm Gian bị khuôn mặt trắng bệch bất thình lình xuất hiện qua khe cửa dọa sợ đến nhảy dựng lên, hoảng hốt hét toáng, giống hệt một con thỏ nhỏ bị hoảng loạn mà giật mình nhảy vọt ra sau.
Cánh cửa phòng điêu khắc cũng bị va mạnh mà bật tung, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo ngoài hành lang chiếu rọi một khoảng nhỏ trước cửa, cũng khiến Đàm Gian thấy rõ gương mặt vừa ló ra từ khe cửa.
\”Gì vậy, Tiểu Đàm, cậu làm quá rồi đó, chẳng qua chỉ là một bức tượng điêu khắc thôi mà.\”
Bên cạnh, Lý Tố nhíu mày, các đường nét trên gương mặt cậu ta vì biểu cảm cau có mà nhăn nhúm lại thành một hình dáng hơi buồn cười, thế nhưng biểu cảm ấy lại sinh động như người thật.
Đàm Gian rụt đầu, cẩn thận ghé mắt nhìn qua khe cửa.
Phòng điêu khắc trông có vẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu, bên cạnh là những chiếc giá sắt được xếp ngay ngắn sát tường, mà thứ vừa dọa em sợ hãi, dường như là một bức tượng David bị nghiêng đi, sắp đổ nhào xuống đất.
Khối thạch cao nặng trịch bị mắc kẹt giữa các khe hở của giá đỡ, duy trì một góc độ quái dị như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức rơi xuống.
\”Không sao rồi, vào đi, vào đi.\”
Không biết ai đó phía sau cất giọng giục giã khe khẽ.
Lại một lần nữa, cái lực đẩy lạnh lẽo ấy xuất hiện.
Ngoại trừ Lý Tố, Đàm Gian không thể nhìn rõ gương mặt của bất cứ ai xung quanh. Họ tựa như những cái bóng đen đang ngọ nguậy tụ lại sau lưng em, từng chút một, từng chút một, ép em bước về phía nấm mồ chưa biết trước.
Đàm Gian gần như bị buộc phải bước chân vào phòng điêu khắc.
Một mùi ẩm mốc cũ kỹ xộc thẳng vào mũi, xen lẫn với đó là mùi tanh tưởi nồng nặc của thịt thối rữa. Việc đầu tiên em làm là cuống cuồng mò tìm công tắc bật đèn.
Ánh đèn đột ngột bừng sáng mang đến một chút cảm giác an toàn, lúc này em mới tìm lại được chút sức lực để bước tiếp, nhưng đầu gối vẫn còn nhũn ra, bàn chân lảo đảo đi lên phía trước vài bước.
Không gian bên trong phòng điêu khắc rộng hơn em tưởng.
Các bức tượng thạch cao đủ hình dạng được phủ một lớp túi nhựa chống bụi, cao cao thấp thấp chen chúc nhau trên giá trưng bày, về phía trong sâu là một lối đi tối đen như mực, hai bên là các phòng dụng cụ và một số căn phòng bảo quản đặc biệt.
\”Mau đi vào đi, Tiểu Đàm, đã mạo hiểm rồi thì phải vào sâu mới thú vị chứ.\”
Tiếng giục giã bên tai ngày càng gấp gáp.
Xung quanh là những bóng đen lập lờ, mềm mại, bị ánh sáng kéo dài, ngoằn ngoèo như rắn nước, chầm chậm bò tới quấn quanh chân em.
Lực đẩy quỷ dị ấy lại xuất hiện.
Rõ ràng lý trí mách bảo em lúc này nhất định phải dừng lại, chí ít cũng không thể cứ thế mà bước chân vào bẫy một cách vô phòng bị.
Nhưng phía sau dường như mọc ra vô số bàn tay lạnh lẽo, trắng bệch của xác chết, xô đẩy em, kéo lôi em, từng bước, từng bước đẩy em đi về phía trước.
Cơ thể em hoàn toàn mất quyền kiểm soát. Dù có cố gắng dừng lại đến đâu, đôi chân gầy trắng trẻo ấy cũng chẳng thể tạo ra chút lực cản nào.
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lạnh.
Rõ ràng là một căn phòng kín, vậy mà hơi gió lạnh lẽo lại cứ thế len lỏi vào tận xương cốt.
Trước mắt em vẫn là những bức tượng thạch cao vô tận, chúng im lìm đứng dọc hai bên lối đi, tựa như những bia mộ trắng bệch, nứt nẻ.
Con ngươi Đàm Gian run rẩy kịch liệt, nước mắt trong suốt dâng đầy hốc mắt, rồi theo gò má tinh tế lăn xuống. Em cứng ngắc mà máy móc nâng chân, bước đi, đầu ngón tay run rẩy siết chặt chiếc áo khoác cuối cùng còn sót lại trên người.
Lý Tố đứng ngay trước mặt, trên môi treo nụ cười phô trương như mặt nạ, giả tạo đến mức quỷ dị.
\”Lại đây nào, Tiểu Đàm, lại đây nào.\”
Tựa như một giọng nói khàn khàn, bị bóp nghẹn trong cổ họng rỉ ra, rồi đột nhiên hòa thành một tràng ong ong kỳ quái——
\”Bộp!\”
Một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất. Ngay khoảnh khắc đó, tất cả trói buộc đang siết chặt cổ họng em bỗng chốc buông lỏng.
Trước mắt tối sầm lại, em rốt cuộc cũng thoát ra khỏi trạng thái lạnh cứng ấy.
Mùi máu tanh nồng nặc bủa vây, găm chặt em tại chỗ.
——Trên những chiếc giá sắt bên cạnh, vốn không phải tượng thạch cao, mà là từng cái đầu người sưng phồng, bê bết máu.
Các đường nét trên gương mặt họ vặn vẹo, méo mó nhưng vẫn quen thuộc đến đáng sợ, những tròng mắt đen thẫm to tròn không ngừng đảo theo từng bước chân em.
Trước mặt em, Lý Tố vẫn đang mỉm cười.
Ngoại trừ cái lỗ máu trên mặt do Kha Phàn vừa bắn, trông cậu ta dường như chẳng có gì khác biệt.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta cười, Đàm Gian thấy rõ trong cuống họng hắn có thứ gì đó đang nghẹn lại——
Một nửa bảng tên của thầy dạy điêu khắc, chưa kịp tiêu hóa hết.
Và những tiếng nhai nuốt rợn người, rì rầm vang lên khắp bốn phía.
Mặt Đàm Gian tái nhợt như tuyết.
Em chạm phải ánh mắt của Lý Tố, bản năng con mồi cảnh báo em——
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cậu ta phát hiện.
Hàm răng em run lập cập, chỉ có thể chậm rãi, chậm rãi giảm tốc độ bước đi.
Cánh cửa phòng điêu khắc ở ngay sau lưng.
Em không nghi ngờ gì cả, chỉ cần quay đầu, lập tức sẽ bị những cái đầu người kia nhào tới nuốt chửng.
Nếu bước tiếp, khả năng cao em sẽ trở thành món ăn trên bàn của Lý Tố.
Chỉ còn một con đường.
Đàm Gian cắn chặt răng, cơ thể run rẩy cố kìm nén, đôi mắt trong suốt như pha lê như bị thấm đầy hơi nước, ngay lúc bàn tay lạnh cứng đầy tử khí của Lý Tố sắp chạm đến em—
Không chút do dự, em lao đầu chạy thẳng vào lối đi tối tăm bên cạnh.
…