Chương 3 : Mùa mưa kéo dài – Ở với anh ! Ở với anh ! (1)
Khung cảnh trước mắt có vẻ ấm áp, nhưng đám người đứng xung quanh lại nín thở, chẳng ai dám lên tiếng, sợ rằng một câu nói lỡ miệng sẽ lại chọc giận Kha Phàm.
Dù ngày thường Kha Phàm mang dáng vẻ của một công tử tao nhã, nhưng ai quen biết anh đều rõ một điều, anh thực sự chính là một con chó điên.
Nhìn thấy anh được Đàm Gian xoa dịu, bầu không khí căng thẳng mới dịu bớt đôi phần. Một thanh niên tóc vàng trong nhóm lập tức bước ra, cười trêu chọc:
\”Anh Phàm cưng chiều Tiểu Đàm quá rồi đấy! Chừng nào bọn em mới được hưởng ké đây?\”
\”Mày mơ à? Anh Phàm không cho mày ăn bạt tai đã là tốt lắm rồi!\”
\”Chứ gì nữa! Mày nghĩ mày sánh được với Tiểu Đàm chắc? Anh Phàm xem cậu ấy như bảo bối đấy, mày cũng dám đòi hỏi à?\”
Mấy nam sinh cười đùa với nhau, bầu không khí nhanh chóng trở lại bình thường. Kha Phàm tự nhiên ôm lấy Đàm Gian, cả nhóm cùng nhau rời khỏi công viên.
Nhưng khi họ chưa kịp đi xa, Khâu Điền vẫn luôn lặng lẽ đi sau cùng, bỗng bật cười quái dị.
\”Kha Phàm, mày thật sự nghĩ Đàm Gian là của riêng mày à?\”
Bước chân của Kha Phàm lập tức khựng lại, mọi người cũng theo đó dừng lại, sự hòa hợp bề ngoài phút chốc bị xé toạc. Không khí xung quanh như đông cứng lại.
Đôi mắt xanh thẳm của Kha Phàm tối sầm đi, ánh nhìn lạnh lẽo xuyên qua đám người, dừng lại trên người Khâu Điền.
Tình trạng của Khâu Điền trông vô cùng bất thường.
Làn da cậu ta dưới ánh đèn đường phản chiếu màu xanh tái, những mạch máu nổi lên chằng chịt trên trán, ngay cả tròng mắt cũng loang lổ những tia máu đỏ rực.
Cậu ta nở nụ cười méo mó quái đản.
\”Khuya thế này, không biết ai đó bị kéo vào đình nghỉ chân, bị giữ chặt mặt mà hôn tới hôn lui… Ra ngoài còn giả bộ ngây thơ, nếu không phải vì mày, tao đã sớm lôi nó vào &*%¥#… rồi.\”
Những câu cuối cùng của cậu ta biến thành tiếng gầm gừ khàn đục đầy quỷ dị.
\”Mày không biết nó thơm đến mức nào đâu… Thơm lắm, thơm lắm, thơm lắm…\”
Không gian im lặng đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Khâu Điền như thể cậu ta đã phát điên.
Cậu ta điên rồi sao, dù trong trường, đa số học sinh đều có chút gia thế, nhưng bối cảnh của họ so với Kha Phàm chẳng đáng là gì.
Có người đã lặng lẽ lùi lại vài bước, muốn cách xa khoảng cách với Khâu Điền.
Nụ cười nhàn nhạt khóe môi Kha Phàm dần tắt. Anh một tay siết nhẹ lấy Đàm Gian, kéo em sát vào lòng hơn. Đôi mắt xanh sắc bén như dao găm chiếu thẳng vào Khâu Điền, mang theo một áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Khâu Điền như bị bóp nghẹt cổ họng, sự khiêu khích điên cuồng khi nãy lập tức bị nuốt ngược vào trong. Cậu ta tái mét mặt, không nhịn được mà lùi về sau một bước.