Chương 15 : Mùa mưa kéo dài – Sau này, khi khóc… em chỉ có thể gọi tên anh…(2)
Chỉ cách em chưa đầy hai mét, ngoài cánh cửa gỗ mỏng manh của ký túc xá, tiếng gõ cửa chậm rãi ban đầu bỗng trở nên dồn dập, càng lúc càng điên cuồng.
\”Cốc cốc cốc cốc cốc cốc!!\”
Đàm Gian hoảng hốt lùi về phía sau vài bước, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trong suốt trên cánh cửa—
Em chạm mắt với một đôi con ngươi đỏ như máu, đồng tử gần như bị ép thành một đường chỉ hẹp, nhãn cầu chi chít những tia máu.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện đó không phải là những tia máu—mà là những sinh vật nhỏ đang bò lúc nhúc, chật chội chen chúc lấp đầy toàn bộ nhãn cầu.
\”Rầm—\”
Ngay giây tiếp theo, một âm thanh chấn động vang lên. Một gương mặt trắng bệch, méo mó áp chặt lên ô cửa sổ, con ngươi đảo chậm một vòng, như thể đang lặng lẽ quan sát toàn bộ căn phòng.
Tiếng nói ngoài cửa vẫn dịu dàng, ôn hòa, mang đầy đủ sắc thái của con người.
\”Tiểu Đàm, anh mang nước mật ong đến cho em này, em có trong phòng không?\”
Đàm Gian sợ đến mức cả người rụt lại, trốn xuống sát giường tầng dưới, đầu ngón tay siết chặt môi, nửa khuôn mặt trắng bệch vùi trong lòng bàn tay, làn da mềm mịn phồng lên một đường cong nhỏ.
Khóe mắt em còn vương ánh lệ long lanh, lúc này lại khẽ cụp xuống, không dám liếc nhìn quái vật ngoài kia dù chỉ một lần.
Không gian ký túc xá lập tức chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể cả thế giới vừa ngừng lại.
Quái vật ngoài cửa gõ thêm một lúc lâu, rồi bất chợt im bặt.
Đàm Gian có cảm giác nó đang dùng âm thanh để định vị con mồi. Vì quá lâu không nhận được bất cứ tín hiệu nào, nên nó kéo lê bước chân nặng nề, chuyển hướng mục tiêu.
Tiếng da thịt cọ sát xuống nền gạch \”sột soạt\” càng lúc càng xa. Em cảm nhận rõ ràng lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hoàn toàn.
Lồng ngực em khẽ phập phồng, một âm thanh nghẹn ngào bật ra khe khẽ.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch lấm tấm nước mắt, trông như bị dọa đến mức hồn vía bay mất.
Bàn tay gầy trắng của em chống lên thành giường, đúng lúc em định bò ra khỏi góc giường thấp bé, thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên một hồi chuông chói tai.
\”Đinh đinh đinh——\”
\”Hí ha ha, cười lên nào~\”
Giai điệu vui tươi của bài hát làng Dê xé toạc màn đêm yên tĩnh. Rõ ràng là một bản nhạc thiếu nhi bình thường, nhưng lúc này lại khiến sống lưng Đàm Gian lạnh buốt, cả người cứng đờ.
Khi em nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, bàn tay gần như run rẩy không kiềm chế được, suýt chút nữa đã quăng điện thoại ra xa.
Giai điệu ngây thơ cứ vang lên trong bóng tối, trên màn hình, cái tên \”Kha Phàn\” nhấp nháy liên tục. Đàm Gian gần như run rẩy, vội vàng ngắt cuộc gọi——
Ngay lúc đó, phía sau cánh cửa gỗ mỏng manh.
Một giọng nói lạnh lẽo xen lẫn hưng phấn cất lên chậm rãi.
\”Tìm thấy em rồi, Tiểu Đàm.\”
Âm thanh rì rầm như ác mộng rót vào tai.
\”Rầm!!\”
Chiếc rìu bổ thẳng vào cửa phòng, tiếng va chạm vang dội như sấm nổ giữa trời đêm.
Ngoài cửa sổ, gương mặt Kha Phàn đã trở lại vẻ điển trai, ôn hòa như thường ngày, nhưng khi Đàm Gian nhìn sang, anh lại từ từ nở một nụ cười méo mó, vặn vẹo như bệnh hoạn.
\”Rắc\”
Là âm thanh lưỡi rìu cắm sâu vào cửa vì lực bổ quá mạnh. Cánh cửa gỗ màu đỏ không ngừng rơi xuống từng mảnh vụn nhỏ, những dăm gỗ bay tán loạn trong không khí.
Cánh cửa này sẽ không trụ được lâu nữa.
Mỗi nhát bổ lại vang lên dữ dội hơn, trên cửa đã xuất hiện vô số vết rạn vỡ. Qua những khe nứt, Đàm Gian hoàn toàn nhìn thấy rõ bên ngoài—
Kha Phàn cao ráo, dáng người mảnh khảnh, bàn tay thon dài nhàn nhã tựa lên cánh cửa, đôi mắt xanh dịu dàng nhưng ánh lên một màu đỏ quỷ dị, yên lặng nhìn em không chớp.
Nhưng bàn tay còn lại của anh lại siết chặt một cây rìu khổng lồ, hoàn toàn không tương xứng với thân hình của anh. Trên lưỡi rìu thậm chí vẫn còn vương lại những mẩu da thịt chưa được lau sạch và vệt máu đỏ thẫm.
\”Tiểu Đàm, anh vào nhé?\”
Giọng nói dịu dàng lễ độ, nhưng hành động chém cửa lại điên cuồng đối lập hoàn toàn.
Trên giường tầng trên, lạnh lẽo và âm u.
Thẩm Khê mặc một chiếc áo hoodie đen, sau lưng là vô số xúc tu khổng lồ quái dị, lớp da thịt nhớp nháp khẽ cử động, trên bề mặt đầy những chiếc giác hút phát sáng lập lòe.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, dửng dưng quan sát thiếu niên xinh đẹp đáng thương đang bị dồn vào đường cùng.
Còn Đàm Gian thì bặm chặt môi, đứng yên tại chỗ, làn da tái nhợt được ánh trăng phủ lên một tầng sáng dịu nhẹ, trông như một con cừu non lạc lối, sắp bị săn đuổi đến bước đường cùng.
\”Rầm!!\”
Nhát bổ cuối cùng giáng xuống, cánh cửa phòng rung lắc dữ dội, chỉ cần thêm một nhát nữa, nó sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Âm thanh sắc bén của rìu bổ vào không khí vang lên chói tai.
Đàm Gian gần như nghẹn ngào hét lên trong tuyệt vọng—
\”Thẩm Khê! Nếu cậu còn không giúp tớ, thì sau này đừng hòng bò lên giường tớ nữa!\”
Con búp bê lật đật nằm trên giường khẽ lắc lư, nhưng ngay sau đó bị một bàn tay gầy guộc, tái nhợt mạnh mẽ ấn chặn lại. Giữa bóng tối sâu hun hút, bỗng vang lên một tiếng cười khàn khàn.
Giây tiếp theo, Đàm Gian bị một thân hình cao lớn ôm chặt vào lòng, cánh tay Thẩm Khê vòng lấy vòng eo thon nhỏ của em, bóng tối lạnh lẽo phủ xuống như cơn thủy triều nhấn chìm mọi thứ.
\”Ngoan lắm.\”
\”Sau này khi khóc, em chỉ có thể gọi tên anh.\”