Chương 13: Mùa mưa kéo dài – Xúc tu! Bò trườn trong bóng tối! (2)
Bụng Đàm Gian căng tròn vì ăn no, em cẩn thận gom gói lại tất cả những món quà được tặng rồi đặt gọn gàng sang một bên. Đầu tóc rối tung, một sợi tóc nhỏ nghịch ngợm dựng lên. Đến tận mấy phút trước giờ giới nghiêm, bị cô quản lý ký túc thúc giục, em mới lề mề lên tầng.
Ký túc xá mới của Đàm Gian nằm ở tầng 4. Biển hiệu lối thoát hiểm phát ra ánh sáng xanh lục âm u, rọi sáng một góc không gian lạnh lẽo.
Dọc theo số phòng trên danh sách, em đứng trước cánh cửa sắt băng lạnh.
Đàm Gian hít sâu một hơi, hai má trắng nõn phồng lên theo động tác, em siết chặt nắm tay, như đang tự tiếp thêm dũng khí.
Chìa khóa \”cạch\” một tiếng mở ra, ngón tay thon trắng đẩy nhẹ cánh cửa sắt, để lộ phía sau là bóng tối đặc quánh. Ánh trăng nhợt nhạt từ ô cửa sổ mở rộng tràn vào, phủ lên cả căn phòng một lớp màng trắng mỏng như sương.
Bạn cùng phòng mới của em dường như vẫn chưa về.
Đàm Gian thầm thở phào, nhưng ngay giây phút em bước vào phòng—
Ánh trăng bỗng bị làn sương đen dày đặc nuốt trọn, thế giới trước mắt chìm vào bóng tối. Đàm Gian sững sờ, đồng tử co rút kịch liệt, tiếp đó—
Một cảm giác mềm trơn lạnh lẽo từ cổ chân em bò dần lên trên, da thịt trắng nõn dưới sự trêu chọc ác ý ấy phủ lên một lớp bóng nước lấp lánh.
Từ bắp chân thẳng tắp cho đến hõm eo mẫn cảm, từng chút từng chút một, vết tích xâm chiếm càng thêm rõ ràng, mang theo sự vuốt ve lộ liễu, điên cuồng cảm nhận từng cơn run rẩy, nghẹn ngào của em.
Lông mi Đàm Gian còn vương hơi ẩm, vành mắt đỏ au vì phản ứng sinh lý, miệng khẽ hé ra thở gấp, giọng mang theo tiếng nức nở mềm mại đáng thương.
\”Ai vậy… hu hu… ai…\”
Tiếng nói run rẩy như đang cầu xin, nhưng lại dễ dàng làm cơn khát vọng vốn chôn chặt trong lòng con quái vật lên men, sôi trào đến mức đáng sợ.
Vừa cất giọng, từng xúc tu đỏ thẫm đã tràn ngập ác ý lướt dọc theo môi em, len lỏi xâm chiếm, rồi lại kịp thời rút đi ngay khi giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống.
Chóp mũi tựa như chìm trong vùng nước lạnh lẽo, hơi tanh của biển xộc vào khoang mũi.
—Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng ma sát \”soạt soạt\” của xúc tu với làn da, ngoài ra không hề có bất kỳ hồi đáp nào.
Những giọt nước mắt sinh lý đong đầy hốc mắt, chạm đến giới hạn liền lăn dài theo gò má trắng muốt. Một thứ gì đó mềm dính áp sát vào má em, cuốn lấy từng giọt nước mắt trong suốt mà nuốt đi.
Đến cả khóc cũng không được.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đàm Gian—
Thứ đang ghì em xuống cửa ra vào mà khinh bạc thế này, chắc chắn không phải con người.
Mãi đến lúc ấy, em mới chợt nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Nước mắt càng tuôn rơi dữ dội hơn. Những ngón tay trắng nõn muốn đẩy kẻ kia ra, nhưng khi vừa vung lên đã bị chôn vùi trong vũng lầy thịt mềm mại, từng đầu ngón tay đều bị mút mát, liếm láp không chừa chỗ nào.
Đàm Gian cảm giác đến cả cách phát âm cũng trở nên mềm nhũn, nhưng em vẫn cố gắng mở miệng hỏi, giọng vương chút nức nở.
\”Không… không đúng… hu hu… không phải người…\”
\”Là… là thứ gì vậy…?\”
Trong bóng tối im lìm bỗng vọng lên một tiếng cười trầm khàn quỷ dị. Đàm Gian cảm nhận rõ ràng từng xúc tu băng lạnh, mềm mại đang lần xuống vùng bụng hơi phồng của mình.
Bóng tối đặc quánh nuốt trọn lấy em, phủ kín thân thể thiếu niên xinh đẹp, rồi dừng lại trên bụng em một cách kỳ lạ.
\”…Chào, bạn cùng phòng mới của anh.\”
Giọng nói khàn đục, kỳ quái thì thầm từ trong bóng tối. Đàm Gian vẫn còn vương nước mắt nơi đuôi mắt, em vô thức muốn bấu víu vào thứ gì đó, nhưng xung quanh chẳng có gì cả, chỉ có thể tuyệt vọng bị giam cầm trong chiếc lồng tối tăm, thở gấp.
\”Có vẻ em đã ăn no bên ngoài rồi…\”
Giọng nói trầm thấp hơn, dường như còn xen lẫn sự phẫn nộ khó tả.
\”Nhìn bụng tròn thế này, đã ăn rất nhiều sao?\”
Một xúc tu lạnh lẽo nâng cằm Đàm Gian lên, hơi thở ẩm lạnh quẩn quanh bên tai em.
\”Vậy đồ của anh… em có còn ăn nổi không?\”
Nửa người em như bị bóng tối nuốt trọn, trong lòng Đàm Gian vang lên hồi chuông cảnh báo—
Nguy hiểm.
Như một con thú nhỏ cảm nhận được mối đe dọa, Đàm Gian lập tức nảy ra ý nghĩ cần phải làm gì đó thật nhanh.
\”Thẩm… Thẩm Khê.\”
Em cố gắng nặn ra giọng nói nức nở cầu xin.
Một chiếc hộp nhỏ màu hồng, đựng chocolate tinh xảo được những ngón tay trắng nõn siết chặt, khó khăn vươn ra khỏi màn đêm đen kịt.
\”Tớ có mang quà về cho cậu mà.\”
Vì bị bắt nạt nãy giờ, lòng bàn tay Đàm Gian ướt đẫm mồ hôi lạnh, chiếc nơ trên hộp quà cũng bị làm ướt, ủ rũ rũ xuống.
\”Tớ… tuy là tớ ăn không nổi nữa, nhưng cậu có thể ăn của tớ.\”
Đàm Gian hít hít mũi, ấm ức vô cùng.
\”Tớ không hề quên cậu, thế mà cậu lại ức hiếp tớ.\”
Chỉ là một viên chocolate nhỏ bé, nửa chừng đã chảy ra, chỉ vì Đàm Gian ăn không hết nên mang về, vậy mà giờ phút này, món quà ấy lại dường như có thể trấn an người bạn cùng phòng của em một cách kỳ diệu.
Những xúc tu vốn tràn ngập ác ý bỗng khựng lại một giây, sau đó chậm rãi rút đi.
Như thủy triều rút khỏi bờ cát, bóng tối đen kịt nhanh chóng lui dần, nhưng trước khi rời đi, nó vẫn không quên cẩn thận cuốn theo hộp quà màu hồng kia.
Ánh trăng lại tràn vào phòng, mất đi điểm tựa, Đàm Gian vô lực trượt xuống đất, đôi mắt vẫn còn ngơ ngác, vành tai đỏ ửng, trên làn da trắng muốt còn lưu lại từng dấu vết óng ánh.
Em lau nước mắt đọng nơi khóe mắt, rồi tức giận cuộn mình thành một cục.
\”Thẩm Khê! Từ nay tớ sẽ không mang quà cho cậu nữa.\”
\”Tớ mới ở ký túc ngày đầu mà cậu đã bắt nạt tớ rồi, rõ ràng tớ còn chuẩn bị quà cho cậu…\”
Càng nói càng ấm ức, càng nói càng giận.
Ngón tay trắng nõn chìa ra với bóng tối, đôi mắt long lanh đỏ hoe, trông hệt như một bé mèo con đang giơ móng vuốt.
\”Trả quà lại cho tớ!\”