[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! – Chương 20 : Thành phố A – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! - Chương 20 : Thành phố A

Chương 11 : Mùa mưa kéo dài – Anh không muốn chỉ làm bạn với em nữa…(2)  

Hàng lông mày thanh tú của Đàm Gian khẽ cau lại.

… Nhìn kỹ thì vết thương trên tay Kha Phàn cũng khá nghiêm trọng.

Trông anh cũng tội nghiệp thật. Cơn giận vừa dâng lên của Đàm Gian liền dịu đi đôi chút, giọng nói cũng mềm xuống: \”Thầy Lâm chắc là…\”

\”Kha Phàn, có lẽ không phải do tôi mạnh tay đâu.\”

Câu nói của Đàm Gian còn chưa kịp kết thúc, một giọng nói lạnh lùng, trầm ổn không chút cảm xúc bất chợt vang lên từ phía sau.

Tim em giật thót.

Tán ô đen bị nâng lên. Giữa màn mưa dày đặc, bóng dáng cao gầy của Lâm Giản Hoàn chậm rãi tiến đến. Dưới tròng kính phản quang, ánh mắt anh ta không lộ ra chút dao động nào. Giọng nói vẫn đều đều như cũ: \”Mà là do cơ thể em quá yếu thôi.\”

Sắc mặt Kha Phàn lập tức sầm xuống. Anh cong môi cười nhạt, nhưng trong mắt lại chẳng hề có ý cười. Không khí giữa hai người đàn ông bỗng chốc căng thẳng, tựa như một tia lửa điện vừa nổ vang giữa không trung.

\”Không phiền thầy Lâm bận tâm, dù sao tôi còn trẻ, cơ thể sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.\”

Kha Phàn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ \”còn trẻ\”.

Lâm Giản Hoàn không hề để tâm đến sự khiêu khích của anh. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, rơi thẳng xuống khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy bối rối của Đàm Gian.

Anh ta vẫn khoác trên mình chiếc áo gió dài màu đen khi nãy. Cả dáng người cao ráo, thon dài như bị thấm đẫm cái lạnh ẩm của cơn mưa.

Duy chỉ có trước ngực bị dính một vệt nước đậm sâu, đó chính là vết nước mắt của Đàm Gian vừa vùi vào.

Đàm Gian rụt rè thò đầu ra từ sau lưng Kha Phàn, hai bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy ống tay áo anh, giọng nói mềm mại rụt rè:

\”Thầy… thầy nói hôm nay em đã đọc thuộc xong rồi, không, không được nuốt lời đâu.\”

Em sợ thầy Lâm sẽ lại bắt mình quay về tiếp tục đọc sách, mà nếu đọc sai thì còn bị phạt nặng nữa.

Một tia ý cười thoáng qua trong đôi mắt đen của Lâm Giản Hoàn.

Anh ta chậm rãi nâng tay lên. Trên những đốt ngón tay trắng muốt, một chiếc nơ kẻ sọc quấn quanh. Nhưng khác với vẻ ngay ngắn ban đầu, lúc này nó đã đầy những nếp gấp và dấu vết bị vò nát.

Giọng nói anh ta trầm thấp, từng chút một chỉnh lại chiếc nơ cho ngay ngắn, sau đó vượt qua Kha Phàn, nhẹ nhàng đặt nó vào tay Đàm Gian.

Lâm Giản Hoàn mỉm cười ôn hòa:

\”Tôi chỉ đến để đưa đồ thôi.\”

Đàm Gian luống cuống nhận lấy mảnh vải nhỏ ấy, đôi mắt mơ hồ nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông—một bên là Kha Phàn với sắc mặt u ám có thể nhỏ ra nước, một bên là Lâm Giản Hoàn vẫn giữ nguyên vẻ nhã nhặn ôn hòa.

Không khí… kỳ lạ quá.

Cứ như vẫn còn thiếu gì đó, Lâm Giản Hoàn hơi cúi mắt xuống. Đôi con ngươi đen sâu thẳm dừng lại trên người Đàm Gian, im lặng mà châm thêm một mồi lửa vào bầu không khí vốn đã đông đặc.

\”Làm bẩn áo tôi rồi bỏ chạy.\”

Lâm Giản Hoàn bật cười khẽ, giọng điệu thong thả: \”Thế mà tôi còn phải cất công đem đồ đến cho em, tôi đúng là một người giáo viên có tâm mà.\”

Vừa dứt lời, chiếc nơ vẫn chưa cài xong đột ngột bị một bàn tay lớn giật mạnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, một lực siết mạnh mẽ kéo Đàm Gian vào lòng Kha Phàn.

\”Tiểu Đàm không cần giáo sư bận tâm.\”

Kha Phàn cười lạnh, mặc cho chiếc nơ bị ném thẳng xuống vũng nước mưa. Giọng anh trầm xuống, từng chữ từng chữ đều nhấn mạnh: \”Chỉ là một cái nơ thôi, tôi tất nhiên có thể mua cho Tiểu Đàm cái đẹp hơn.\”

Không chút vội vàng, Lâm Giản Hoàn bình thản đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Kha Phàn. Anh chậm rãi mở ô, giọng nói nhàn nhạt xen chút chế giễu: \”Để tôi cũng quan tâm em một chút nhé.\”

\”Xem thử một viên phấn chưa dài bằng ngón tay, có thể khiến em bị thương đến mức độ nào.\”

Sắc mặt Kha Phàn lập tức tối sầm.

*

Đàm Gian bị Kha Phàn kéo thẳng về phía nhà ăn.

Anh sải bước nhanh trên bậc thang, hoàn toàn vứt bỏ vẻ ngoài tao nhã thường ngày. Lúc này, trông Kha Phàn chẳng khác nào một con chó dữ đang giận dữ vì lãnh địa bị xâm phạm.

Cổ tay Đàm Gian bị siết đến đau, em khẽ rít lên một tiếng, định mở miệng phàn nàn thì lại thấy Kha Phàn đột ngột dừng bước.

Em suýt nữa va thẳng vào tấm lưng rộng của anh.

Dưới lớp áo sơ mi, Kha Phàn tuy có dáng vẻ thư sinh nhưng thực chất, cơ bắp trên người anh hoàn toàn không thiếu.

Bọn họ đã đi đến một góc khuất của nhà ăn.

Rất dễ dàng, Kha Phàn chặn Đàm Gian vào bức tường phía sau. Đàm Gian mím chặt đôi môi đỏ tươi, đôi mắt hạnh trừng lớn, vừa bướng bỉnh vừa tức giận nhìn anh.

Ánh sáng phía sau lưng tạo ra một vùng bóng tối trên gương mặt Kha Phàn. Làn môi mỏng mím thành một đường thẳng, như đang nói rõ tâm trạng anh lúc này chẳng tốt đẹp gì.

\”Tiểu Đàm, em làm bẩn áo hắn thế nào?\”

\”Bị hôn quá lâu sao? Hay là khóc quá lâu?\”

\”Tiểu Đàm, em thật không ngoan chút nào. Sao không chịu nghe lời một chút, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh?\”

Những câu hỏi dồn dập như một trận bão ập thẳng xuống đầu Đàm Gian, khiến em ngơ ngác.

Em cảm thấy Kha Phàn đang vô lý quá mức.

Em chỉ là đọc sách mệt quá nên khóc lâu hơn một chút, có gì sai sao?!

Mang theo cơn bực bội, Đàm Gian giơ tay đẩy cánh tay đang chặn trước mặt mình ra, nhưng đẩy thế nào cũng không nhúc nhích nổi.

Em ngẩng đầu, tức giận quát lên:

\”Kha Phàn! Anh phát điên cái gì—\”

\”Tiểu Đàm.\”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vòng qua em, chống lên bức tường phía sau.

Ánh mắt sâu thẳm như đại dương phủ xuống người Đàm Gian, tựa như một tấm lưới vô hình, vây kín em từ đầu đến chân.

Dường như có vô số cảm xúc điên cuồng đang cuộn trào trong đáy mắt anh. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt với Đàm Gian, chúng lại như bị sóng biển nuốt chửng, dần dần trở nên tĩnh lặng.

Kha Phàn hạ thấp giọng, giọng điệu nhẹ như mưa rơi đầu hạ.

\”Nhìn anh đi.\”

\”Anh không muốn chỉ làm bạn với em nữa.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.