[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! – Chương 2 : Thành phố A – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! - Chương 2 : Thành phố A

Chương 2: Mùa mưa kéo dàiChậc, thao tác sai rồi (1)

Những ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve làn da trắng mịn, rồi dần trượt lên cổ họng.

Có lẽ vì nhiệt độ ở nơi tiếp xúc quá thấp, khiến Đàm Gian theo phản xạ rùng mình một cái.

Bàn tay đang giam cầm em lạnh như băng, mỗi lần vuốt ve hay chạm vào đều mang theo ác ý, quấn chặt lấy người như một loại chất dính khó chịu.

Đàm Gian vốn đã mang một gương mặt ngoan ngoãn, giờ phút này bị trêu đùa ác ý, đôi mắt trong veo lập tức phủ lên một tầng hơi nước mỏng manh. Đuôi mắt đỏ lên, kéo theo một vẻ đẹp mong manh, yêu kiều.

Bị động tác bất ngờ của người thanh niên làm gián đoạn, nhân vật người que màu đen trong trò chơi trên điện thoại của em mất kiểm soát, điên cuồng lao về phía cái chết thêm một lần nữa.

\”Defeat——\”

Âm thanh thông báo trong trẻo vang lên giữa hai người, có chút buồn cười.

Hàng mi dài như cánh bướm của Đàm Gian khẽ run rẩy, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Lúc này em mới nhớ ra màn chơi còn dang dở—

Em đã chơi rất lâu, chỉ còn chút nữa thôi là có thể vượt qua rồi!

Người trước mặt khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm trầm xuống, ánh nhìn băng lãnh lại một lần nữa dừng trên chiếc điện thoại của Đàm Gian.

Mãi một lúc sau Đàm Gian mới nhận ra mình đang không vui.

Rõ ràng em đã nói là mình vẫn chưa hoàn thành trò chơi, thế mà người này không chỉ đòi chơi cùng, lại còn giữ chặt mặt em, không cho em nhìn điện thoại.

Nghĩ đến đây, Đàm Gian cắn răng, vành mắt cũng đỏ lên vì tức giận. Khuôn mặt trắng hồng phồng lên đầy bất mãn, em trừng mắt nhìn đối phương, giọng khàn khàn hét lên:

\”Không được.\”

Vừa nói, em vừa vung tay gạt mạnh bàn tay vẫn còn áp trên má mình.

Giọng điệu của Đàm Gian vừa tức giận lại vừa uất ức:

\”Tôi không muốn chơi với anh.\”

\”Bốp\”—

Âm thanh giòn tan vang lên, ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên đáng sợ tột cùng.

Đường nét sắc bén trên cằm hắn căng chặt, đồng tử đen thẫm khóa chặt lấy cậu, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Trong không gian hệ thống, 001 bị hành động của chủ nhân dọa đến nỗi không dám thở mạnh, quả cầu ánh sáng nhỏ bé run rẩy, xếp một hàng nến cho cậu.

Toang rồi, toang thật rồi!

Thân thể tròn trịa của nó co lại, chui rúc vào góc không gian, căn bản không dám nhìn tiếp diễn biến sau đó.

Lúc này, Đàm Gian đang giận đùng đùng, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào nhân vật que vừa bị đánh bại trên màn hình, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt người đàn ông ngày càng u ám.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.