[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! – Chương 144 : Thành phố C – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! - Chương 144 : Thành phố C

Chương 71: Người yêu hoàn hảo [17] – Tôi đã ngồi nghe lén góc tường suốt một tiếng đồng hồ rồi (2)

Sao vẫn chưa nhìn rõ chứ.

Đàm Gian sốt ruột đến mức sắp khóc.

Miệng em đã bị giữ đến mức căng hết cỡ, môi bị ngón tay của Percy chặn lại. Đôi chân trắng nõn run rẩy, vừa đi vừa tựa lưng vào chiếc tủ lạnh lẽo phía sau.

Hơi thở nóng rực dồn dập phả lên mặt em, làn khí nóng tràn vào kẽ môi, quấn quýt cùng hơi thở của em.

Percy giữ chặt miệng em, ép đầu em ngửa ra sau, còn anh thì cúi thấp xuống, đôi mắt chăm chú dán vào khoang miệng mềm mại, vào cổ họng ướt đỏ của em, như thể muốn nhìn thấu từng ngóc ngách.

Không bị sưng.

Nếu anh là người hôn Đàm Gian, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Thành khoang miệng sẽ bị anh hôn đến mức sưng đỏ, đau đến không thể khép lại.

Nói chuyện cũng chẳng thể rõ ràng, chỉ có thể ôm lấy cổ anh làm nũng, nhưng vì đau miệng mà không chịu nói chuyện, vừa trách anh, lại vừa muốn anh trở thành người phát ngôn thay em.

Nhưng miệng em vẫn chỉ là một màu hồng nhạt, ngay cả đầu lưỡi cũng không thay đổi kích thước.

Như thể đang nói dối.

Percy hạ mắt, nghiêm túc suy nghĩ một khả năng khác.

Cũng có thể là Leicester không làm được gì.

Cái bộ dạng yếu ớt kia của anh ta, nhìn là biết chẳng có sức lực, có khi chẳng biết làm gì cả, chỉ biết dán miệng vào môi em mà cọ qua cọ lại như một con chó nhỏ.

Không giống anh.

Trong vòng lặp suốt hai mươi năm qua, anh đã quá hiểu phải hôn Đàm Gian ở đâu để khiến em phát ra những âm thanh dễ nghe nhất, thoải mái nhất.

Leicester không có chút tinh thần phục vụ nào cả.

Cũng dám tranh giành Đàm Gian với anh sao?

Ngón tay trắng nhợt đang đè trong khoang miệng cuối cùng cũng rút ra.

Đàm Gian khẽ nấc một tiếng, đưa tay lên chạm vào môi mình.

Có chút đau rát.

Em bắt đầu khóc to hơn, nức nở trách móc Percy không tin mình.

Em giẫm lên đùi Percy, dùng sức đá hai cái, nhưng người em nhỏ, sức cũng nhỏ, lực đá nhẹ đến mức chẳng khác gì đang vuốt ve.

Ngọn lửa trong người Percy, vốn đã dịu xuống, lại bùng lên mạnh mẽ.

Anh thản nhiên dâng phần đùi có nhiều thịt nhất lên cho Đàm Gian giẫm, sợ em làm đau lòng bàn chân của mình.

Còn ở chỗ em không nhìn thấy, anh gần như si mê mà chà xát đầu ngón tay.

Cảm giác mềm mại kia dường như vẫn chưa tan, mang theo chút ẩm ướt…

Muốn liếm thử.

Nhưng như vậy sẽ dọa em mất.

Percy tiếc nuối thu lại suy nghĩ đó, đối diện với đôi mắt mở to, giận dữ của Đàm Gian, cùng lời chất vấn đanh thép của em.

\”Anh làm gì vậy chứ!\”

\”Rõ ràng là anh đã nhìn rõ rồi mà!\”

Percy nhìn thẳng vào đôi mắt như hai ngọn lửa nhỏ của em, yết hầu chuyển động, thành khẩn nói lời xin lỗi.

\”Xin lỗi em.\”

Anh ngoan ngoãn buông vòng tay đang ôm lấy eo em ra, như một chú chó lớn phạm lỗi, cọ đầu lên má Đàm Gian.

Mái tóc ngắn hơi cứng ma sát qua làn da trắng mịn, để lại một vệt đỏ nhạt.

Vị học giả lịch sử cứng nhắc này ngay cả xin lỗi cũng nghiêm túc đến mức buồn cười, thậm chí còn có chút ác ý cứng nhắc.

\”Miệng em nhỏ quá, không giữ mở ra thì tay anh không vào được.\”

Percy chăm chú nhìn vào mắt em, như thể thật sự đang giải thích cho hành động thô bạo của mình lúc nãy.

\”Như thế thì anh không nhìn rõ gì cả. Anh không biết cậu ta đã hôn em thế nào, có nuốt lưỡi em không, có cắn môi em không.\”

Percy cau mày, ngừng lại một chút rồi vẫn bổ sung:

\”Tôi không chắc… lúc cậu ta hôn em, có liếm em không? Cậu ta nuốt phần đầu lưỡi em à?\”

Giọng anh vẫn bình tĩnh như cũ, như thể chỉ đang nghiêm túc nghiên cứu xem Leicester đã bắt nạt em bằng cách nào.

Đàm Gian chột dạ, né tránh ánh mắt anh.

Miệng em vẫn còn hơi sưng đau, nhưng không phải do Leicester làm.

Lúc nói dối, em luôn trộn lẫn thật giả. Leicester quả thực đã tìm em, nhưng rất nhanh sau đó, em đã bị Xi đưa đi, căn bản không để cho gã bạn trai cũ kia có cơ hội chạm vào môi mình.

Bây giờ Percy lại truy hỏi từng chi tiết.

Đàm Gian hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Em bặm môi, định tiếp tục giả vờ để đánh lừa anh, nhưng còn chưa kịp lên giọng, thì người bị em kéo vào để gánh tội, đã phẫn nộ tìm tới cửa.

Cánh cửa gỗ đóng chặt bị gõ mạnh, từng tiếng dồn dập nối tiếp nhau.

\”Tôi nghe thấy giọng của Đàm Gian rồi.\”

Giọng nói lạnh lẽo của Leicester vang lên ngoài cửa.

\”Tôi biết ngay là anh sẽ không từ bỏ, Percy, mở cửa đi.\”

\”Đừng hòng lừa tôi. Tôi đã ngồi nghe lén ở góc tường suốt một tiếng đồng hồ rồi, tuyệt đối không nghe nhầm đâu.\”

Động tác ôm chặt Đàm Gian của Percy thoáng dừng lại.

Mặt em lập tức tái nhợt.

Không thể để Leicester vào được. Một khi bọn họ đối mặt—

Lời nói dối của em sẽ hoàn toàn bại lộ mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.