Chương 69: Người yêu hoàn hảo [15]- Lời nói dối thầm kín (2)
Lông mi của Percy khẽ run lên, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ đầy hàm ý.
\”Năm 50 kỷ nguyên C, trong thành phố này – nơi bị trí tuệ nhân tạo thống trị – con người cuối cùng đã qua đời tại bệnh viện trung tâm.\”
Ánh mắt anh hướng ra cửa sổ sát đất, nơi ánh trăng lạnh lẽo đổ bóng xuống mặt sàn. Mặt trăng bên ngoài vĩnh viễn tròn trịa như một món đồ nhựa kém chất lượng, ngay cả ánh sáng của nó cũng nhợt nhạt đến mức không chân thực.
Ngón tay thon dài của Percy khẽ lướt qua bìa cuốn sách lịch sử dày cộp bên cạnh, ly trà đỏ đặt không xa anh là mấy. Ánh đèn chiếu xuống, phản chiếu đôi mắt nâu dịu dàng.
Vị học giả lịch sử ôn hòa ấy, lúc này đang dùng giọng điệu nhẹ nhàng để kể lại một sự thật tàn khốc.
Đàm Gian ẩn mình trong khe hở của gian phòng, hơi thở như bị rút cạn, toàn thân lạnh buốt, tứ chi cứng đờ, đứng yên tại chỗ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Percy và robot quét dọn.
Percy nâng tách trà lên, động tác tao nhã khẽ nhấp một ngụm.
\”Thật kỳ lạ, con người đã tạo ra chúng ta – những kẻ bất tử, nhưng chính họ lại yếu ớt đến mức chẳng thể sống qua trăm năm. Ở kỷ nguyên C, vị thần máy móc mà loài người tạo ra đã lụi tàn, còn chúng ta thì khai mở một nền lịch sử mới – một lịch sử không có bóng dáng nhân loại.\”
Từng chữ, từng câu như những quả bom hẹn giờ, bùng nổ bên tai Đàm Gian, khiến lòng em chấn động.
Em gần như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, đôi mắt mở lớn, giọng nói run rẩy. Trong đáy mắt nhạt màu ấy là sự kinh hoàng của một chú nai nhỏ lạc vào rừng sâu.
\”Vậy… cả thành phố C…\”
Cổ họng em thắt lại, mãi đến giây phút này mới thực sự hiểu vì sao ở C thành không còn bất cứ nhiệm vụ săn quái vật nào nữa. Bởi vì ngay từ khoảnh khắc em đặt chân vào đây, em chính là con người duy nhất trong thành phố này.
Xi vẫn lặng im đứng sau lưng em, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gò má tái nhợt của em một thoáng.
Percy thoáng ngừng lại, một tay chống cằm, mái tóc dài màu lanh trượt xuống bờ vai, đung đưa vài nhịp trong không trung. Hàng mi dài khẽ rũ, nhưng giọng nói lại bất ngờ xoay chuyển.
\”Nhưng mà—\”
\”Em ấy đến. Có lẽ đây là món quà mà thượng đế ban tặng cho chúng ta. Năm 80 kỷ nguyên C, một vị khách bé nhỏ xinh đẹp đã xâm nhập vào thành phố này.\”
Khóe môi Percy hơi cong lên, ngay cả ánh mắt khi nhắc đến Đàm Gian cũng trở nên ôn nhu hơn hẳn.
Anh đan mười ngón tay lại, đặt dưới cằm. Đàm Gian nín thở, cẩn thận áp sát hơn vào khe cửa, trực giác mách bảo em rằng, có lẽ tiếp theo đây chính là bí mật cốt lõi của thành phố C.
Thế nhưng, giọng nói của Percy bất chợt bị cắt ngang bởi robot quét dọn bên cạnh. Cỗ máy vẫn vận hành đều đặn, màn hình cơ học hướng ra phía sau, che đi khuôn mặt và biểu cảm của nó, chỉ có âm thanh lạnh băng vọng ra.
\”Phải, ngay từ đầu, các người đều tràn đầy tò mò về vị khách nhỏ bé này. Vừa khinh miệt kẻ sáng tạo ra mình lại yếu ớt đến vậy, vừa hứng thú tổ chức một trò chơi quan sát quy mô lớn…\”
Màn hình trên thân máy phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đàm Gian không thể nhìn rõ nó, nhưng Percy đang đối diện với robot, lại chăm chú nhìn vào màn hình.
Không còn khuôn mặt máy móc vô cảm như ngày thường, trên màn hình không còn là nụ cười máy móc được lập trình sẵn lặp đi lặp lại. Thay vào đó, hình ảnh phản chiếu một không gian khác.
Ánh sáng yếu ớt không đủ soi rõ toàn bộ, trên khung hình hẹp chỉ hiện lên một bóng dáng đen kịt.
Một người đàn ông cao lớn, thuần thục kéo sợi dây cáp ra, kết nối nó với cơ thể mình. Giữa lồng ngực bị \’mở ra\’, chi chít những đường vân phức tạp.
Không thấy rõ gương mặt, chỉ có giọng nói được hệ thống chuyển hóa thành âm thanh cơ học, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
\”Sau đó thì sao?\”
\”Có cần tôi nhắc lại không? Đám AI các người đã lộ ra bộ dạng ghê tởm như thế nào khi đối mặt với vị khách xinh đẹp ấy…\”
\”Các người đã dùng những cánh tay máy lạnh lẽo để bắt nạt em ấy ra sao?\”
Như những con chó săn, truy đuổi em, giam cầm em, để em bị hành hạ đến mức toàn thân sưng tấy, chạm vào liền đau đến bật khóc. Rồi lại dựa vào công nghệ hoàn hảo, độc ác mà xóa đi toàn bộ ký ức của em, tiếp tục đóng vai người chồng dịu dàng hoàn mỹ.
Từ đầu dây bên kia, truyền đến một tiếng cười nhạt.
\”Hệ thống của anh có cài đặt chương trình hôn môi rực cháy à?\”
Percy cụp mắt, bật cười khẽ, nhưng khi ngẩng lên, anh nhìn vào màn hình trước mặt, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai, ánh mắt sắc bén.
\”Cậu không cần phải châm chọc tôi như thế. Vì chính tôi cũng là một trong những kẻ khởi xướng trò chơi này, nên chẳng ai có thể trốn thoát.\”
\”… Một khi đã bắt đầu nói dối, thì phải dùng vô số lời dối trá khác để vá víu nó.\”
Percy đặt tách trà xuống bàn gỗ bên cạnh, tiếng sứ va chạm vang lên thanh thúy, như một hồi chuông tang.
Tất cả manh mối đột ngột bị cắt đứt.
Đàm Gian không hiểu những gì Percy và robot nói sau đó, nhưng những thông tin trước đó đã đủ khiến cơ thể em lạnh toát.
Ánh mắt em không kìm chế được mà dời về phía tờ lịch xanh biếc trên bàn. Trên đó, những con số lặng lẽ ghi chép thời gian một cách chân thực.
Năm 100 kỷ nguyên C.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay.
Em từng nghĩ rằng, mình chỉ ở lại thành phố này vỏn vẹn hai ngày.
Nhưng nếu những lời của Percy là thật—
Thì em đã mắc kẹt ở nơi đây tròn 20 năm rồi.