[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! – Chương 120 : Thành phố C – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật! - Chương 120 : Thành phố C

Chương 59: Người yêu hoàn hảo5Đừng tin chồng của em (2)

Mái tóc dài đỏ mềm mượt buông xuống bờ vai em, lành lạnh lướt qua da, hơi nhột.

Em bị giữ lấy eo một cách hờ hững, lớp áo bị vén lên từng chút một, gió lạnh theo vạt áo trườn vào. Đàm Gian theo phản xạ rùng mình, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng nhưng đầy kỳ quái: \”Ngoan như vậy, thưởng cho em một chút manh mối nhé.\”

Em không dám cử động, cơ thể bị ép ngửa ra, hai cổ tay bị trói chặt vào cột, còn vòng eo lại bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nâng lên.

Người đàn ông lười nhác rút từ đâu ra một cây bút lông nước, nhìn bề ngoài cũng chỉ là loại bình thường nhất.

Hắn cụp mắt, dùng răng cắn nắp bút bật ra.

Tiếng lách cách vang lên trong không gian tĩnh mịch. Giữa lúc Đàm Gian còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang giữ eo em chợt nóng lên, sau đó, một đầu bút lạnh lẽo, cứng rắn kề lên làn da mềm mại.

Từng nét bút nhẹ nhàng lướt qua, mát lạnh, nhồn nhột, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng khiến em gần như mất hết sức lực.

Không biết là vô tình hay cố ý, mỗi nét chữ của hắn đều lúc đậm lúc nhạt, như một chiếc lông vũ chậm rãi vuốt ve làn da em, trêu chọc đầy ám muội. Em run lên không kiểm soát, khiến đầu bút cũng lệch hướng.

Vùng bụng thon gọn bị kẹp giữa hai thứ đối lập—bút thì lạnh, tay hắn lại nóng rực—không ngừng run rẩy khe khẽ.

Nét mực đỏ thẫm bò dần trên nền da trắng, ngày càng kéo cao. Những đường cong phức tạp, ngoằn ngoèo của chữ viết đậm màu máu, càng làm tôn lên sắc trắng thuần khiết của làn da.

\”Đừng cử động.\”

Nét cuối cùng khẽ ẩn dưới lớp áo sơ mi. Đàm Gian run rẩy dữ dội.

Cuối cùng, ngay khoảnh khắc hắn thu bút lại, em bật khóc thật khẽ.

Đầu ngón tay siết chặt vạt áo hắn, lớp vải mềm mượt bị em nắm đến nhăn nhúm.

Dây trói trên mặt và tay rốt cuộc cũng được cởi ra. Khuôn mặt em lấm tấm những dấu hằn đỏ rối loạn, trông không khác gì vừa bị ức hiếp đến thảm thương.

Em co người lại, tủi thân trốn vào góc phòng, trên người còn khoác tạm chiếc áo choàng đen mà hắn vừa quăng cho. Bờ vai trắng nõn hờ hững lộ ra, trên đó là một vết chữ màu máu—một vết hằn sâu không thể xóa mờ.

\”…Lần cuối cùng giúp em đấy.\”

Giọng hắn trầm thấp, như một tiếng thở dài lướt qua tai.

Áo choàng và dây trói bị thu lại, hắn cúi người, cẩn thận giúp em mặc lại từng lớp áo, từng chút một che đi làn da trắng nõn cùng những dấu vết đỏ thẫm.

Rồi hắn ghé sát, giọng nói vương theo nụ cười kỳ quái.

\”Đừng để \’chồng\’ em nhìn thấy.\”

\”Đừng để hắn thấy, dấu vết của kẻ khác trên người em.\”

Ánh sáng nơi cửa nứt ra một khe hẹp, chiếu sáng căn phòng trong một thoáng. Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Gian mới nhận ra em đang bị đặt trên một chiếc rương gỗ dành cho búp bê, ngay sát tường. Xung quanh là vô số những con thú bông mềm mại, những con rối vô tri.

\’Két——\’

Ánh sáng vụt tắt, căn phòng lại trở nên trống rỗng.

Người đàn ông tóc đỏ tựa như một bóng ma, chỉ có thể tồn tại trong một khoảnh khắc cố định. Hết thời gian rồi, hắn lại quay về với bóng tối.

Hàng mi Đàm Gian run rẩy, toàn thân em bủn rủn, không còn sức lực, cả người ngã xuống giữa đống búp bê.

Ngay lúc ấy, em nghe thấy giọng của Percy.

\”Tiểu Đàm?\”

Percy bế em lên từ đống thú nhồi bông. Đàm Gian dụi mặt vào vai anh, bật khóc nức nở.

Với tư cách là một người chồng hoàn hảo, lúc này, anh nên tinh tế mà kết thúc buổi hẹn, vỗ về em, đưa em về nhà, chuẩn bị một bồn nước ấm.

Ngoài những điều đó ra, hắn không nên làm gì khác.

Vì anh là \”người yêu hoàn hảo\”

Percy cúi đầu, trái tim anh được tạo nên từ dây điện và thép chợt dâng lên một cảm giác nhoi nhói, vừa chua xót vừa quặn thắt.

Anh không rõ đó là cảm xúc gì.

Là đau lòng, hay là ghen tị?

Tất cả những con số dữ liệu màu lam nhạt đã cấu thành ý thức của anh, tính toán từng hành động của anh.

Nhưng lúc này đây, Percy chỉ lặng lẽ ôm lấy em.

Rồi cúi xuống.

Hôn lên trán em một cái – một hành động chưa từng được lập trình trước đó.

—*—

Phi thuyền lặng lẽ đáp xuống trước biệt thự.

Đàm Gian bị quấn kín trong chiếc áo khoác lông lạc đà, chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt, rúc vào ngực Percy. Anh bế em về phòng ngủ.

\”Em muốn tắm trước.\”

Giọng em nhỏ nhẹ, khàn đặc sau trận khóc.

Percy khẽ đáp một tiếng, chuẩn bị nước ấm xong, còn chu đáo đóng cửa phòng tắm lại.

Chỉ khi ấy, Đàm Gian mới run rẩy đưa tay, từ từ cởi từng chiếc khuy trước ngực.

Những nét chữ đỏ thẫm uốn lượn, như một bức thư khắc sâu vào da thịt.

——Đừng tin \’chồng\’ của em.

——Hãy dùng mọi cách để giết hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.