Nhưng lần này, An Du tức giận thật rồi.
Cho dù anh rể có cắm ngón tay vào miệng nhỏ ướt dầm dề của cậu, cho dù cậu chịu không nỗi bắn ra một lần, nhưng cậu vẫn khép chặt chân, không cho Hoắc Chi Tiêu chịch, còn dốc sức đẩy người ta xuống giường.
Nếu Hoắc Chi Tiêu thật sự muốn làm, thì cũng không phải là không được, chỉ cần cứng rắn thêm chút nữa là có thể, nhưng Hoắc Chi Tiêu không nỡ. Thế là tuy đã nghiện mà còn ngại, vậy mà vẫn chịu cho đẩy xuống giường thật.
Đường đường là Thiếu soái, mặc chiếc áo mỏng, chân trần đứng ở bên giường, dở khóc dở cười. An Du quấn chặt chăn, cuộn tròn thành một cục, co ro ở phía trong của giường, không thèm quay đầu nhìn lại.
Hoắc Chi Tiêu thở dài một hơi, lại nhảy ra ngoài cửa sổ. Hai tên lính đang canh gác, dốc sức nghe ngóng ở ngay chân tường bị hù giật nảy mình, sau đó chậm rãi đứng thẳng người khi nhận ra điều gì đó, nhưng khóe mắt vẫn dõi theo Hoắc Chi Tiêu. Không nhìn thì không sao, mà lúc nhìn sang, bọn họ đều choáng váng. Hoắc Chi Tiêu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, giống như…giống như bị An tiểu thiếu gia đuổi đi ấy.
\”Gia, ngài…\” Lính cảnh vệ ngập ngừng hỏi: \”Hay là, tôi đi lấy áo khoác cho ngài nhé?\” Vừa mới dứt lời, cửa sổ phía trên đầu vang lên tiếng đập mạnh. An Du khoác áo ngoài đứng trong phòng, đỏ mặt trừng Hoắc Chi Tiêu. Hai người nhìn nhau, cậu tức hồng hộc \”hừ\” một tiếng, khuôn mặt cũng dần khuất sau cửa sổ.
Hoắc Chi Tiêu thấy thế, vỗ vai lính cảnh vệ: \”Không cần.\” Nói xong, một tay chống khung cửa sổ, nhảy trở vào phòng.
Có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, còn cần áo khoác gì nữa?
An Du ngồi bên mép giường hờn dỗi, thấy anh rể trở vào, cũng chẳng nói một câu, quay đầu lấy một quyển sách đọc trong lơ đễnh. Hoắc Chi Tiêu ngồi xuống kế cậu. Mùa đông giá rét, cơ thể người đàn ông nhiễm hơi lạnh, chưa kề sát lại gần, mà An Du đã rùng mình.
Cậu cực kỳ sợ lạnh, Hoắc Chi Tiêu ngủ cùng cậu biết bao nhiêu ngày, đã sớm mò ra được một quy luật từ lâu—— nếu không thân mật, thì An Du nhất định sẽ vói chân vào giữa hai chân anh, chườm cho ấm một lúc rồi mới chìm vào giấc ngủ, còn nếu thân mật… thì có thể ngủ nóng hầm hập tới bình minh.
Hoắc Chi Tiêu vươn tay, nắm bóp mắt cá chân của An Du. Lúc đầu An Du vẫn còn vùng vẫy, tới khi chân được ấp vào trong ngực của anh rể, chẳng những không chống cự nữa, mà giữa trán có hơi buông lỏng. \”Hôm nay đã gặp những ai?\” Hoắc Chi Tiêu nhân cơ hội chuyển chủ đề, \”Có ai bắt nạt em không?\” \”Không có.\” Trước ngực anh rể quả thực thật ấm áp, An Du quăng sách đi, kề sát tới, \”Lão tổ tiên bệnh rồi, hiện giờ em không muốn gặp xui xẻo.\” Nếu cậu gặp xui, thì bệnh tình của Lão tổ tiên ngược lại sẽ có phần chuyển biến tốt. Hễ cứ ho hen một tiếng, thì nỗi oán hận chắc chắn sẽ trút thẳng lên đầu cậu. An Du không ngốc, biết hiện tại người mà Lão tổ tiên không muốn nhìn thấy chính là mình, tất nhiên nên trốn đi càng xa càng tốt.
Cậu nhét tay vào vạt áo của anh rể, chà chà trên vùng bụng căng chặt: \”Anh rể thì sao? Tối hôm nay đến tìm em, ở Phủ soái bên kia…\” \”Không sao cả.\” Hoắc Chi Tiêu vì lạnh mà hơi nhướng mày, lại nhét tay còn lại của cậu vào trong áo.


